Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1333



Chương 1333

Trình Kiêu đưa tay ra, một tấm bản đồ lơ lửng trong không trung xuất hiện trong tay anh: “Có phải tấm này không?”

“Đúng, chính là tấm bản đồ này!” Mạc Vũ vui mừng nhận lấy, sau khi xem một lượt thì lại nhíu mày bảo: “Không đúng, tôi cứ cảm thấy tấm bản đồ này có gì đó sai sai”

Trình Kiêu lắng lặng nhìn cô ta: “Có vấn đề chỗ nào? Có phải cảm thấy thanh kiếm này không giống lắm không?”

Mạc Vũ vui mừng nói: “Đúng đúng, thanh kiếm này không giống với thanh trong trí nhớ của tôi lắm.”

“Đúng rồi, sao anh biết?”

Sau đó Trình Kiêu lại lấy ra một tấm bản đồ khác.

“Đây mới là bản đồ tôi tìm thấy trong Hắc Vu giáo.” Trình Kiêu đưa bản đồ cho Mạc Vũ.

Mạc Vũ kinh ngạc cầm trong tay, so sánh hai tấm bản đồ.

“Anh… tìm được cái này ở đâu vậy? Đúng rồi, có phải anh còn có một thanh kiếm ngọc không?” Mạc Vũ ngạc nhiên nhìn Trình Kiêu.

Ánh mắt Trình Kiêu hơi đảo qua, anh hỏi: “Thanh kiếm ngọc đó ở trong tay cô à?”

Mạc Vũ nhìn Trình Kiêu, xoay người đi về hướng phòng: ‘Anh đi theo tôi.”

Mạc Vũ sờ vị trí góc tường trong phòng một hồi, sau đó chậm rãi rút ra một thanh gỗ dài.

Thanh gỗ dài hơn bảy tấc, nếu dùng làm bao kiếm thì chỉ có thể đựng được thanh kiếm ngọc đó.

Mạc Vũ bóp mạnh, thanh gỗ vỡ ra, kiếm ngọc xuất hiện.

Trình Kiêu cầm lấy kiếm ngọc, quả nhiên giống hệt với kiếm ngọc được vẽ trên bản đồ.

Trình Kiêu lấy kiếm ngọc của mình ra, đưa cho Mạc Vũ: “Đây là thứ tôi tìm được ở Cốc Sơn của trấn Bao Cốc.”

Mạc Vũ nói: ‘Anh đang nói đến cung Nguyệt Thần à?”

Trình Kiêu chợt nhìn Mạc Vũ: “Cô biết cung Nguyệt Thần?”

Theo lý mà nói Mạc Vũ chưa đi đến sơn cốc bao giờ, Trình Kiêu đã nghe nói về cung Nguyệt Thần từ người gác cổng của ngôi đền đổ nát, những người khác đều gọi là động phủ tiên nhân Bái Nguyệt.

“Tôi nhìn thấy trong điển tích của Bạch Vu giáo. Nghe nói trong Cốc Sơn có cung Nguyệt Thần Hành.”

“Cung Nguyệt Thần Hành?” Trình Kiêu nhíu mày, nói như vậy nghĩa là cung Nguyệt Thần không phải ở Nguyệt Thần?

“Chẳng lẽ ngọn núi trên bản đồ mới là nơi ở thực sự của Nguyệt Thần?”

“Xem ra vu giáo này có truyền thừa rất lâu đời.”

Trình Kiêu nhìn Mạc Vũ: “Vậy cô có biết nguồn gốc của tấm bản đồ này không?”

Mạc Vũ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ nghe thánh nữ đời trước dặn dò nhất định phải bảo quản tốt hai thứ này, nói là muốn khiến Bạch Vu giáo trở nên lớn mạnh một lần nữa thì phải dựa vào tấm bản đồ này”.

Trình Kiêu cất bản đồ và kiếm ngọc đi: “Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ tấm bản đồ này là Hắc Vu giáo cướp được từ tay các cô.”

“Nếu là vậy thì hãy để vật về với chủ đi!”

Mạc Vũ cả kinh, vội nói: “Không được! Tấm bản đồ này do anh lấy về từ Hắc Vu giáo, nó là của anh!”

Trình Kiêu nói: “Đừng từ chối, nếu tôi không đoán nhầm thì hẳn là còn có vài thứ giống như bản đồ và kiếm ngọc này nữa. Mặc dù có lẽ nó rất quý giá, nhưng cần tìm đủ thì mới có tác dụng. Nếu tấm bản đồ này là của Bạch Vu giáo các cô thì chứng minh Bạch Vu giáo và tấm bản đồ này có mối quan hệ rất lớn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.