Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1352



Chương 1352

Hoắc Kim Yến cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, nhưng trong lòng thầm châm chọc anh trai mình không hiểu suy nghĩ của một tên công tử bột như Cung Hạo.

Cung Hạo đã quấy rầy Hoắc Tư Nam suốt thời gian qua, bây giờ Hoắc Tư Nam bị ba anh ta cướp, anh ta tức giận, nếu cô ta lợi dụng ba anh ta để trấn áp anh ta, chẳng những không có tác dụng mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, Cung Hạo hung hăng đạp cửa chửi: “Hoắc Tư Nam, đồ khốn kiếp, hôm nay nếu không giải thích rõ ràng với ông đây, ông đây sẽ không đi!”

Hoắc Kim Yến cười quái gở nhìn lên trên lầu: “Em gái Tư Nam, mặc dù ngày mai em gả vào nhà họ Cung, nhưng cũng không thể làm như không quen chị gái và anh trai của mình đúng không?”

“Chúng ta có ý tốt đến gặp em, nhưng em lại đuổi chúng ta đi, nếu truyền ra ngoài, có thể sẽ làm cho người ngoài cười nhạo chúng ta đó!”

Thấy Cung Hạo nhất quyết muốn đi vào, Hoäc Kim Bình không còn cách nào khác là khoác lên mình sự uy nghiêm của anh trai, nghiêm giọng hét lên với người trên lầu: “Em gái Tư Nam, lập tức mở cửa, mời cậu Cung vào! Từ chối để khách đứng ngoài cửa, đây không phải là cách đối đãi của nhà họ Hoắc ta!”

Trong phòng, Điểm Hương lo lắng nhìn Hoắc Tư Nam: “Tư Nam, làm sao bây giờ? Anh trai và chị của cậu cũng đến đây.”

Hoắc Tư Nam tức giận, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh: “Hoắc Kim Bình và Hoắc Kim Yến thế mà lại đến đây, chắc chắn không chịu để tớ yên mà!”

Hoắc Tư Nam tuy rằng tức giận, nhưng trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ bối rối, hiển nhiên là rất sợ hai anh em nhà kia, cũng không có chủ ý gì.

Điểm Hương nói: “Làm sao bây giờ? Chuyện thế này có báo cảnh sát cũng vô dụng!”

Hoắc Tư Nam siết chặt hai tay, một lúc sau mới nghiến răng nói “Tớ ra mở cửa xem bọn họ có thể làm gì tớ!”

Hoắc Tư Nam mở cửa, Trình Kiêu và Điểm Hương đứng phía sau, cô ta đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn bọn người Cung Hạo, “Các người muốn thế nào?” Hoắc Tư Nam lạnh lùng quát.

Ba người dường như không ngờ rằng trong nhà Hoắc Tư Nam lại có người, nhìn Trình Kiêu và Điểm Hương, bọn họ hơi sửng sốt.

Hoắc Kim Yến lập tức cười the thé nói: “Chị nói chứ em gái Tư Nam sao lại mở cửa lâu như vậy? Hóa ra là giấu đàn ông ở trong nhà!”

Cung Hạo lườm Trình Kiêu và hỏi: “Con khốn, anh ta là ai?”

Hoắc Tư Nam giận tím mặt, Hoắc Kim Yến đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.

Hoắc Tư Nam trừng mắt nhìn Cung Hạo, lạnh lùng nói: “Anh ta là ai, liên quan gì đến anh! Anh có tư cách gì mắng tôi?”

Hoắc Kim Bình nghiêm mặt, khoác lên người vẻ uy nghiêm, quát: “Hoắc Tư Nam, đừng có vô lễ với cậu Cung!”

Hoắc Kim Yến kỳ quái cười lạnh một tiếng: “Cậu Cung, anh nghe thấy chưa? Cô ta cũng không thèm giải thích với anh, dù sao ngày mai cô ta cũng sẽ trở thành mẹ kế của anh rồi.”

Từ “mẹ kế” được cố ý kéo dài và nhấn mạnh nghe thật chói tai.

Cung Hạo làm sao chịu chuyện sỉ nhục này, người phụ nữ mà anh ta quyết tâm giành thế mà lại thành mẹ kế của anh ta.

Là một phú nhị đại, sau này Cung Hạo làm thế nào để lăn lộn trong giới? Điều này thậm chí sẽ trở thành một vết nhơ trong cuộc đời của anh ta Trên mặt Cung Hạo lộ ra vẻ hung ác, dưới sự kích thích của rượu, hiển nhiên là săp phát điên lên rồi, từng bước một đi về phía Hoắc Tư Nam, cười nham hiểm: “Mẹ kế? Cô thật sự thích lão già kia sao? Ông ta có gì tốt? Lão già kia dám cướp người phụ nữ.

của tôi, tôi sẽ cho ông ta cái sừng!”

Hoắc Tư Nam sợ hãi lùi lại một bước, hét lớn: “Cung Hạo, anh điên rồi, đây là nhà của tôi, muốn chơi đùa thì đi chỗ khác!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.