Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1354



Chương 1354

_ Cung Hạo hét lên một tiếng thảm thiết, nhổ ra vài cái răng và ngụm máu, nửa khuôn mặt sưng lên như đầu lợn Nếu không phải lo lắng giết người sẽ dọa sợ hai cô gái, Cung Hạo.

đã bị một cái tát này tát bay đầu.

“Cậu Cung!” Hoắc Kim Bình kêu lên một tiếng, dục vọng trong lòng biến mất, chạy tới đỡ Cung Hạo lên.

“Cậu Cung, cậu không sao chứ?”

Cung Hạo che miệng, lời nói lọt ra ngoài: “Tên, tên khốn, mày dám đánh tao, tao phải giết cả nhà mày!”

“Hoắc Kim Bình, gọi người, dù anh ta là ai cũng đánh anh ta cho tôi!” Ở đất Tây Ninh này, Cung Hạo vẫn luôn hung hăng càn quấy, gần như không có ai dám chọc giận anh ta, đã bao giờ anh ta phải chịu thiệt thòi đến mức này?

Lại thêm men rượu kích thích, cái tát của Trình Kiêu không làm anh ta tỉnh lại mà còn khiến anh ta càng thêm tức giận đến vặn vẹo.

Đám con ông cháu cha giàu có hầu như đều có vệ sĩ đi theo, sở dĩ không ai đi theo là vì Cung Hạo và Hoắc Kim Bình cảm thấy ở Tây Ninh này không có ai dám làm gì mình.

Bọn họ không ngờ lại gặp phải người ngoài là Trình Kiêu thế này.

Hoắc Kim Bình hét lớn với phía sau: “Mau lại đây, cậu Cung bị đánh rồi.”

Trong bóng tối, hai ông lão đột nhiên xuất hiện với tốc độ cực nhanh, chỉ nhảy lên vài lần đã đứng trước mặt Cung Hạo, lạnh nhạt nhìn Trình Kiêu.

Tháy Cung Hạo gọi vệ sĩ, Điểm Hương và Hoắc Tư Nam vội vàng tiến lên, đứng bên cạnh Trình Kiêu.

Hoắc Tư Nam không biết thực lực của Trình Kiêu nên hơi lo lắng, vội vàng lạnh giọng quát Cung Hạo: “Cung Hạo, anh đừng điên nữa, họ không phải người của Tây Ninh, anh đám đả thương họ chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, bản thân anh cũng không được yên đâu!”

Cung Hạo chẳng thèm để tâm, quát lên với hai ông lão: “Đánh hắn cho tôi!”

Trình Kiêu nhìn qua, hai võ giả này đều có cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, tới độ tuổi của họ cả đời này không còn hy vọng đột phá Tiên Thiên nữa, vậy nên chỉ có thể lưu lạc tới bước làm vệ sĩ cho người khác.

Hai người nhìn Trình Kiêu, nhưng không cảm nhận được chân khí.

từ anh nên hơi coi thường.

“Cậu đừng trách chúng tôi cậy lớn ăn hiếp nhỏ, muốn trách thì trách cậu có mắt không tròng, đắc tội người không nên đắc tội!”

Nói xong một ông lão trong đó nhanh chóng lao về phía Trình Kiêu, đấm vào ngực anh.

Ông lão còn lại không tấn công, ông ta cảm thấy đối phó với một người bình thường thì một người là đủ rồi.

Hoặc Tư Nam khiếp sợ: “Ông già này lợi hại quá, lần này xong rồi: “Điểm Hương, mau chạy đi, Cung Hạo điên rồi! Có thể trốn được thì trốn, nhất định phải đòi lại công băng cho người bạn này của cô!” Hoắc Tư Nam lo lắng nói với Điểm Hương Điểm Hương cũng biết thực lực của Trình Kiêu, bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, cứ xem đã rồi nói.”

Trình Kiêu nhìn ông già kia, chẳng màng đến đòn tấn công của ông ta mà bình thản nói: “Ông nói đúng, đừng trách tôi cậy lớn ăn hiếp nhỏ, muốn trách thì chỉ trách ông có mắt không tròng.”

Rầm!

Khi ông già đến gần, Trình Kiêu vung chưởng khiến ông ta bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất và bất tỉnh.

“Sao có thể thế này!” Ông lão còn lại kinh hãi, rõ ràng trên người.

Trình Kiêu không có chân khí, tại sao lại lợi hại đến vậy?

“Lên đi! Ngây ra đấy làm gì nữa? Còn nói mình là võ giả cái gì, một mình có thể đánh mười người, mẹ nó, rõ ràng chỉ là hai tên rác rưởi!” Cung Hạo sỉ nhục chửi bới sau lưng.

 

Mặt ông già đỏ bừng, bây giờ đã cưỡi trên lưng hổ rồi khó mà xuống được, chỉ có thể toàn lực công kích Trình Kiêu thôi.

Rầm!

Giống như ông lão vừa nãy, ông ta cũng bị đánh bay ra ngoài.

Cung Hạo khinh thường: “Võ giả chó chết gì chứ, rõ ràng chỉ là rác rưởi, đến một đứa trẻ ranh vùng khác cũng chẳng đánh nổi!”

Cho đến bây giờ dường như Cung Hạo vẫn chưa nhận ra tình hình của mình đã rất nguy hiểm.

Hay nói cách khác là Cung Hạo rất tự tin, tự tin ở vùng Tây Ninh này chỉ có anh ta bắt nạt người khác, không ai dám làm gì anh 1a.

Hoắc Tư Nam kinh ngạc, kích động ôm lấy cánh tay Điểm Hương “Điểm Hương, người bạn này cậu lợi hại quá! Nghe nói đám võ giả kia đều do nhà họ Cung bỏ ra số tiền lớn thuê về, thế mà anh ấy lại có thể dễ dàng đánh bại hai người họ!”

Điểm Hương mỉm cười, không nói gì, nhìn Trình Kiêu cảm kích, thầm nói: “Xem ra lần này gọi Trình Kiêu đi cùng là rất sáng suốt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.