Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1358



Chương 1358

Trình Kiêu theo sau hai cô gái, cũng đi xuống lầu.

Ngoài cổng lớn, một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, mang theo mấy tên thủ hạ đang đứng ở cổng, vẻ mặt tức giận.

Phía sau ông ta, chị em Hoắc Kim Bình và Hoắc Kim Yến đang nhìn Hoắc Tư Nam với vẻ mặt hả hề, cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.

Hoắc Tư Nam mở cửa, cúi đầu gọi: “Ba!”

Hoắc Minh tức giận hét lên: “Đừng gọi tao là ba, trong mắt mày còn có người ba là tao sao? Mày thậm chí dám động đến người nhà họ Cung, mày còn đặt lão già là tao vào mắt sao?”

Hoắc Tư Nam vẫn im lặng, cô đứng yên tại chỗ, sắc mặt đờ đẫn.

Hoắc Kim Yến ở bên cạnh cười lạnh rồi nói: “Không phải trêu chọc, mà là phế bỏ. Con cháu của Cung Hạo bị phế bỏ, đoán chừng lão gia tử C ung Thành Ngọc cũng phải đoạt tử tuyệt tôn mà thôi.”

Sắc mặt Hoắc Minh càng u ám hơn, vốn ông ta muốn trông cậy vào Cung Thành Ngọc để ông ta không ngăn cản việc bán rượu của nhà họ Hoắc, cho nên mới gả cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình cho một lão già mục nát đã ngoài sáu mươi.

Nhưng bây giờ, con gái của chính mình đã phế bỏ con trai của Cung Thành Vũ!

Ông ta nên làm gì bây giờ đây?

Hoắc Minh nhìn chăm chăm Hoắc Tư Nam, trầm giọng nói: “Mày đi thay quần áo, đi cùng tao tới tìm ông Cung xin nhận tội!”

“Sống hay chết thì phải nhìn vận may của mình thôi.”

Hoắc Tư Nam thẫn thờ nói: “Được.”

Điểm Hương không thể nhìn nổi nữa, trước khi xuống lầu, mặc dù cô đã nghe Hoắc Tư Nam nói người cha này như thế nào, nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng, hoặc có thể Hoắc Tư Nam chỉ đang hiểu lầm ba cô?

Tuy nhiên, khi Điểm Hương tận mắt nhìn thấy Hoắc Minh, cuối cùng cô cũng hiểu được sự tuyệt vọng sâu sắc của Hoắc Tư Nam đến từ đâu.

“Đợi đã, dựa vào đâu mà buộc Tư Nam phải đi nhận sai!”

“Xin hỏi Tư Nam đã làm sai điều gì? Là tên lưu manh nhà họ Cung đó đến đây bắt nạt Tư Nam. Chú ở đây nhưng thay vì ngăn cản họ bắt nạt con gái mình, thậm chí còn châm chọc như đồng phạm. Chú không trách họ thì thôi, nhưng sáng sớm đã đến đây trách tội Tư Nam, buộc Tư Nam phải đi xin lỗi tên cặn bã đó!”

“Cháu muốn hỏi chú một câu, chẳng lẽ Tư Nam không phải con gái của chú sao?”

Hoắc Minh lạnh lùng nhìn Điểm Hương, dùng vẻ mặt khinh thường nói: “Chuyện của nhà họ Hoắc tôi, còn không đến lượt một người ngoài như cô lo lắng đâu.”

“Nếu cô còn dám nhiều lời, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Chú… … Thật sự quá ngang ngược!” Điểm Hương tức giận đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Hoắc Tư Nam nắm lấy tay Điểm Hương, cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý tới mình, một lát nữa cậu và Trình Kiêu cứ rời đi trước!”

Hoắc Minh lạnh lùng quát một tiếng: “Mau lên! Tốt nhất trước khi người của nhà họ Cung tới hỏi tội mày, phải chủ động nhận tội với Cung lão gia tử. Chờ người nhà họ Cung chủ động tìm tới cửa thì coi như đã quá muộn rồi!”

Hoắc Tư Nam nắm chặt tay thành hình quả đấm, vẻ mặt tuyệt vọng Trình Kiêu lặng lẽ theo dõi màn trình diễn của gia chủ nhà họ Hoắc từ bên cạnh, bây giờ anh thật sự tò mò, làm thế nào loại người này có được quyền đại lý của nước sinh mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.