Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1359



Chương 1359

“Xem ra Mã Tài còn chưa đủ nghiêm khắc trong lúc tuyển chọn đại lý Thấy Hoắc Tư Nam đứng yên tại chỗ, Hoắc Kim Bình nghiêm mặt thuyết phục: “Em gái Tư Nam, ba nói đúng, em vẫn nên chủ động nhận lỗi với ông Cung đi, đừng đợi tới khi nhà họ Cung tìm tới cửa thì cũng đã muộn mất rồi.”

“Chờ một chút!” Trình Kiêu nhàn nhạt nói.

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Trình Kiêu.

“Người mà các người vừa nhắc tới là do tôi đánh, nếu có chuyện gì, các người cứ tới tìm tôi, cô ấy không liên quan gì cả.”

Trình Kiêu bước tới trước và đứng chắn trước người Hoắc Tư Nam, ánh mắt anh lặng lẽ quét qua khuôn mặt của chị em Hoäc Kim Bình, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Hoắc Minh.

Hoắc Minh nghỉ hoặc nhìn Trình Kiêu: “Là cậu đánh Cung Hạo bị thương?”

“Phải.” Trình Kiêu nói.

Hoắc Minh quay đầu trừng mắt nhìn chị em Hoắc Kim Bình: “Không phải các con nói Cung Hạo bị thương là do Tư Nam gây ra sao?”

Hoắc Kim Bình cúi đầu nói: “Đúng vậy, là em Tư Nam sai tên nhóc này đánh người ta.”

Hoắc Minh cười lạnh: “Cho nên, vết thương của Cung Hạo cũng không phải Tư Nam tự mình gây ra.”

“Vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Anh chị Hoắc Kim Bình trố mắt nhìn nhau, họ đều biết kế hoạch hãm hại Hoắc Tư Nam đã thất bại, vì có thể để Hoắc Tư Nam gả vào nhà họ Cung, Hoắc Minh nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ Hoắc Tư Nam.

Hai người mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng đủ thông minh để không nói tiếp chuyện nữa.

Trình Kiêu nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai cha con nhà họ Hoắc thì đã hiểu.

Chắc là anh em Hoắc Kim Bình muốn hãm hại Hoắc Tư Nam nên mới nói vết thương của Cung Hạo là do Hoắc Tư Nam tự mình gây ra.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Hoắc Minh không giống với hai anh em họ, ông ta không muốn trừng phạt Hoắc Tư Nam, ông ta chỉ muốn dựa vào việc để Hoắc Tư Nam gả vào nhà họ Cung mà thắt chặt mối quan hệ giữa hai nhà.

Bây giờ biết rằng Cung Hạo bị thương là do Trình Kiêu gây ra, Hoắc Minh đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần ông ta giao Trình Kiêu , một kẻ không liên quan gì đến nhà họ Hoắc của ông ta, cho Cung Thành Vũ là được rồi.

Hoắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chăm Trình Kiêu: “Nhóc con, cậu có biết người cậu đánh là ai không hả? Đó là người nhà họ Cung ở Tây Ninh, con trai của anh họ gia chủ nhà họ Cung!”

“Cậu phế bỏ người ta, xem như tự mình tìm đường chết, lại còn liên lụy người nhà mình chôn cùng!”

“Bây giờ, cậu theo tôi đến nhà họ Cung, tự mình dập đầu nhận tội trước ông cụ Cung Thành Ngọc, sống hay chết thì còn phải nhìn vào vận may của chính cậu!”

Thấy Hoắc Minh đổ hết tội lỗi đổ hết lên đầu Trình Kiêu, Điểm Hương lập tức hiểu ra ông ta muốn Trình Kiêu làm kẻ chết thay.

“Dựa vào đâu, Trình Kiêu làm vậy vì muốn cứu Tư Nam. Hơn nữa, khi đó, Cung Hạo đã gọi vệ sĩ đến đối phó với Trình Kiêu. Trình Kiêu không sai, và người nên thừa nhận sai lầm của mình phải là Cung Hao mới phải!” Điểm Hương hét lên giận dữ, tức giận nhìn chẳm chắm Hoắc Minh.

Hoắc Minh cười lạnh nói: “Tôi mặc kệ các cô cậu ai đúng ai sai, tôi chỉ biết bây giờ Cung Hạo bị tên nhóc này phế bỏ, mà tên nhóc này còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này, cho nên cậu ta chính là hung thủ”

“Ngoan ngoãn đi theo tôi đến nhà họ Cung nhận tội, nếu không tôi sẽ tìm người trói cậu lại!”

“Đủ rồi!” Hoắc Tư Nam đột nhiên tức giận hét lên, cô tiến lên hai bước, đứng chăn trước người Trình Kiêu, căm giận mà nhìn Hoắc Minh.

“Ba, Trình Kiêu là bạn của con, hơn nữa cậu ấy vì muốn cứu con mới xuống tay. Con sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm một mình. Ba đừng làm khó cậu ấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.