Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1367



 

Chương 1367

Hoắc Minh tiếp tục nói: “Hoắc Tư Nam, bây giờ con đã là gia chủ họ Hoắc rồi. Ba có một chuyện muốn nhờ con, mong rằng con có thể dẫn nhà họ Hoäc chúng ta gia nhập dưới trướng của Trình đại sư. Tương lai của họ Hoắc chúng ta sau này, sẽ nghe lệnh Trình đại sư như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.”

“Hơi” Dường như, Hoäc Tư Nam không thể nào chấp nhận quyết định đột ngột của ông ta ngay được.

Nhưng cô ta cũng rất thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ra ý định trong lòng của Hoắc Minh Không thể bàn cãi, Hoắc Minh đề cử ra quyết định này đã cứu được họ Hoắc.

Hoắc Minh cũng không ép buộc Hoắc Tư Nam quyết định ngay, mà dùng gương mặt cầu xin nói: “Tư Nam, con đã là gia chủ mới của nhà họ Hoắc rồi. Ba không còn quyền ra lệnh cho con làm gì nữa. Ba chỉ đang cầu xin, cầu xin con dẫn nhà họ Hoắc đi xuống.”

“Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng vẫn năm trong tay con. Con có thể chấp nhận, hoặc từ chối.”

Hoắc Tư Nam nhìn Hoắc Minh. Từ sau khi mẹ qua đời, nhiều năm qua đi, hôm nay là lần đầu tiên, Hoắc Minh dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy nói chuyện với cô ta. Hơn thế nữa, ông ta còn giao toàn bộ nhà họ Hoắc vào tay cô ta.

Tuy Hoắc Tư Nam rất thông minh, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Có một số chuyện, cô ta có thể nhìn hiểu rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận, nhưng làm không được.

Đặc biệt, Trình Kiêu là bạn của Điểm Hương, cũng xem như là bạn của cô ta. Bảo cô ta đột ngột quỳ gối trung thành làm tay sai của bạn mình, Hoắc Tư Nam khó cúi đầu được.

Huống hồ gì, lúc Trình Kiêu nói cần cô ta giúp đối phó với họ Cung, cô ta còn cười khinh Trình Kiêu và nói anh rằng không biết trời cao đất dày.

Bây giờ, ba bảo Hoắc Tư Nam nghe lệnh của Trình Kiêu, cô ta thật không làm được.

Trình Kiêu đành liếc Hoắc Minh nhiều thêm một lần. Hoắc Minh này chỉ cần xuất một chiêu, đã có thể nói là rất khôn khéo, người này mới chính là kẻ đứng đầu xuất sắc nhất, chắc là đã nhìn rõ đại cục.

Nhưng Trình Kiêu rất muốn biết, Hoắc Tư Nam sẽ chọn ra sao.

Đương nhiên, nếu Hoắc Tư Nam tuyên bố đầu quân vào chỗ anh, dù là nể mặt Điểm Hương, hay tình nghĩa vừa rồi Hoắc Tư Nam một mình chắn trước mặt Hoắc Minh để anh và Điểm Hương rời đi, Trình Kiêu đều đồng ý cô ta tham gia.

Thậm chí, anh còn có thể làm họ Hoắc trở thành bá chủ Tây Ninh, thay họ Cung quản lý Tây Ninh. Ngay cả quyền đại lý nước sinh mệnh, anh cũng sẽ không thu hồi lại.

Hoắc Tư Nam cản răng, im lặng đánh giá Trình Kiêu. Một lúc sau, cô ta mới quyết định.

Hoắc Tư Nam xoay người, khom lưng hành lễ với Trình Kiêu: “Trình đại sư , họ Hoắc của tôi tình nguyện trung thành dưới gối của ngài, không biết ngài có chấp nhận không?”

“Được.” Trình Kiêu lạnh nhạt đáp, chỉ là thái độ của anh đối xử với Hoắc Tư Nam đã xa cách hơn vài phần.

Nếu Hoắc Tư Nam không đồng ý Hoắc Mình, thì cô ta vẫn là bạn của Trình Kiêu.

Nhưng bây giờ, cô ta chỉ là cấp dưới của Trình Kiêu thôi.

Có vài lựa chọn, một khi đã quyết định làm thì phải gánh vác, kèm theo đó cả hậu quả tương ứng.

Mọi chuyện ở đây đã kết thúc, Trình Kiêu với Điểm Hương từ biệt họ rời khỏi Tây Ninh, đi tới điểm dừng tiếp theo là tỉnh Tây Hải.

Thật ra, Điểm Hương muốn dạo chơi ở Tây Hải với Trình Kiêu.

Nhưng cô lại không thể nào chấp nhận chuyện Trình Kiêu trở thành đại sư. Lúc đứng ở trước mặt Trình Kiêu, cô có chút cảm giác tự thấy xấu hổ.

Trình Kiêu cũng hiểu rất rõ cần cho Điểm Hương thời gian để cô thích nghỉ. Đợi cô bước qua chướng ngại tâm lý của bản thân là được rồi.

Tỉnh Tây Hải là biên giới của Á tộc ở vùng Tây Bắc với ranh giới của sa mạc lớn quỷ Sahara, thuộc về một nơi trời thì cao, Hoàng đế thì xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.