Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1389



Chương 1389

Đặng Gia Luân cười lạnh nói: “Thế thì để bảo vệ đuổi cổ cậu ra!”

“Được rồi đấy!” Trần Thần hét lên, cô ta đen mặt tiến lên rồi trợn mắt nhìn Đặng Gia Luân, sau đó lạnh lùng nói: “Đây đúng là địa bàn của nhà họ Đặng anh, nhưng hôm nay đây là hội trường sáp nhập của công ty giải trí WMY và công ty giải trí SN, anh không có tư cách ra quyết định thay họ.”

“Do đó anh không có quyền can thiệp chuyện Trình Kiêu đi hay ở.

Đặng Gia Luân hung hăng cười lạnh nói: “Vừa hay tôi là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí WMY đây, giờ tôi muốn đuổi cậu ta đi đấy, cô muốn nói gì nữa không?”

Trần Thần tiến lên đứng trước người Trình Kiêu rồi nhìn Đặng Gia Luân chăm chăm, cô ta vẫn kiên định nói: “Đây là hội trường sáp nhập của công ty giải trí WMY và công ty giải trí SN, là đại hội long trọng của cả showbiz chứ không phải là tiệc nhà của nhà họ Đặng anh. Nếu anh muốn giở thói ngang ngược thì về nhà họ Đặng rồi hãng giở trò, đây không phải là nơi để anh giương oai!”

Trần Thần mắng hơi dữ khiến Đặng Gia Luân thẹn quá thành giận: “Cô tự đâm đầu vào chỗ chết”

“Thì sao, tưởng tôi sợ anh chắc!” Trần Thần không hề sợ hãi mà đáp lại.

Lúc này Đặng Gia Luân tức giận thật rồi, thế là anh ta bèn hét với bảo vệ ở bên ngoài răng: “Bảo vệ đâu, đuổi cổ tên này ra ngoài!”

Hai tên bảo vệ lập tức chạy đến đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Thưa cậu Đặng, ở đây có chuyện gì sao?” Một tên bảo vệ nở nụ cười và hỏi với thái độ nịnh bợ, hiển nhiên anh ta quen biết Đặng Gia Luân.

Đặng Gia Luân chỉ Trình Kiêu rồi nham hiểm cười nói: “Cậu ta không có thư mời mà trà trộn vào đây, các anh đuổi cậu ta ra đi!”

“Dại”

Tên bảo vệ đó nhìn sang Trình Kiêu là đổi thái độ ngay: “Này cậu, sao cậu trà trộn vào đây thế? Mau đi ra đi, chứ đừng có để tôi phải đuổi!”

“Tôi xem ai dám đuổi, cậu ấy là bạn tôi, các anh dựa vào đâu mà đuổi cậu ấy đi?” Trần Thần tức giận nhìn hai tên bảo vệ.

Đặng Gia Luân khua tay với hai tên bảo vệ: “Đừng có để ý ô ta, đuổi đi!”

“Dạ”

Trình Kiêu nhìn hai tên bảo vệ hung hăng đi tới, những người bình thường thế này không thể nào kích thích sự hứng thú để Trình Kiêu ra tay.

Nhưng nếu họ dám vô lễ với Trình Kiêu, vậy Trình Kiêu cũng chỉ đành ra tay thôi.

Đám người Lâm Hiểu Lộ và Vũ Thị Hàm nhìn Trình Kiêu với sắc mặt cực kì khinh bỉ, Trình Kiêu đấu với Đặng Gia Luân thì khác gì châu chấu đá xe đâu.

Lý Minh và Châu Tiết Luân cũng lắc đầu: “Cậu sinh viên này ấy à, chỉ dựa vào mỗi Trần Thần thì sao mà thắng Đặng Gia Luân được?”

“Đánh giá bản thân cao quá!”

Viên Tiêu ngồi ở hàng ghế khách quý cười ha ha nói: “Nếu cậu ta không có chỗ dựa mạnh hơn thì đành phải chấp nhận bị cậu nhà họ Đặng nhục nhã thôi.”

Y Linh đột nhiên giận dữ đứng dậy và lạnh lùng nói: “Đặng Gia Luân, anh đừng quá quắt thế chứ? Anh muốn ép Trình Kiêu đánh nhau ở nơi công cộng đấy à?”

Đặng Gia Luân cười lạnh nói: “Em nói đúng đấy, tôi muốn ép cậu ta đánh nhau, thế thì tôi mới bắt được thóp cậu ta và điều quân đội để xử lí cậu ta chứ sao!”

Y Linh giật mình nhìn Đặng Gia Luân với ánh mắt khó tin: “Từ đầu anh đã cố ý chọc tức Trình Kiêu rồi, tất cả đều là âm mưu của anh!”

Đặng Gia Luân cười đắc ý: “Đúng đấy, tất cả đều là âm mưu, nhưng anh thích em là thật.”

Y Linh tức giận nói: “Đồ hèn hạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.