Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1393



Chương 1393

Có khi sự cúi đầu nhân nhượng này lại khiến sau này mình không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.

Lúc này, dường như mọi người đã quên mất Lâm Hiểu Lộ, cũng là kẻ đầu têu cho vụ việc này.

Nhưng cô ta cũng mong mọi người quên mình đi.

Vì dù là Trần Thần hay Lan Nhược Lâm thì cô ta cũng không đụng đến được.

Thần tiên đánh nhau, xin đừng khiến tiểu quỷ như cô ta gặp nạn Hồ Phong nhíu mày nói: “Công ty giải trí WMY sắp lục đục nội bộ ầm “Chủ tịch và phó Chủ tịch tranh cãi nhau, dù người thắng là ai thì công ty giải trí WMY cũng bị ảnh hưởng. Ông Trần Cảnh Vượng nghĩ gì mà lại làm thế nhỉ? Chỉ để giúp cậu cả nhà họ Đặng Tây Hải thôi sao?”

Hoắc An cười lạnh nói: “Tuy thế lực nhà họ Đặng không nhỏ, nhưng điều này chưa đủ để Trần Cảnh Vượng đánh cược bằng cả tiền đồ của công ty giải trí WMY mà giúp cậu ta. Chắc chắn ông ta có lí do khác, hoặc có thể là vì chính vị phó Chủ tịch này.”

Hồ Phong nhướng mày để lộ thái độ chán ghét: “Anh nói mấy tin đồn đấy ư?”

“Đúng thế, Trần Cảnh Vượng là một tên già háo sắc, ông ta sẽ không tha cho vị phó Chủ tịch xinh đẹp ở bên cạnh mình đâu!”

Hồ Phong cười lạnh nói: “Xem ra ông ta chưa làm được điều đó nên định nhân cơ hội này để bắt chẹt cô phó Chủ tịch Lan này rồi.

Vẻ mặt Lý Minh và Châu Tiết Luân rất kỳ lạ.

“Trần Cảnh Vượng và Trương Kính Phát gia nhập, phía Lan Nhược Lâm thua chắc rồi.”

Nhóm Thành Đạt và Viên Tiêu nhìn thấy thì lắc đầu: “Trần Cảnh Vượng của tập đoàn giải trí WMY này càng lúc càng quá đáng, bảo sao lại bị tập đoàn Hoa Á mua lại.”

Trương Gia Vũ khinh thường chế nhạo: “Trần Cảnh Vượng càng lúc càng mê muội, tôi thấy ông ta u mê sắc đẹp quá rồi, ông ta đang ép Lan Nhược Lâm rời khỏi giải trí WMY đây mà.”

Trước những tin đồn đó, các ông lớn trong giới giải trí này là rõ ràng hơn hết.

Họ biết đó không phải tin đồn, thậm chí trong tay họ còn có một vài video về Trần Cảnh Vượng.

Viên Tiêu nói: “Nhưng dù kết quả của giải trí WMY thế nào thì cuối cùng phía Lan Nhược Lâm cũng sẽ thua thôi.”

“Có điều tôi cảm thấy tên nhóc đó sẽ không cam tâm bị đuổi đi đâu”

Nhóm Đại tộc trưởng và Trương Manh ở hàng ghế phía sau nhìn Trình Kiêu từ xa.

“Cậu nghĩ liệu Trình Kiêu có thua không? Cậu ấy là Trình đại sư đấy!” Trương Manh hỏi Điền Thuý Thuý sầm mặt đáp: “Trình đại sư thì thế nào? Đây là tỉnh Tây Hải không phải Lĩnh Nam, hơn nữa đây là tiệc của giới giải trí, cho dù uy lực của Trình đại sư có mạnh thì chưa chắc người của giới giải trí đã nể mặt.”

“Trừ khi cậu ấy dùng vũ lực để giải quyết, nhưng như vậy lại đúng mưu của Đặng Gia Luân.”

“Nếu Trình Kiều muốn giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại, trừ khi có ai đó quyền lực hơn tổng giám đốc Trần của giải tríWMY nói giúp cậu ấy thì mới được.”

Vương Vũ Hàm kinh ngạc thốt lên: “Sao có thể thế được! Người quyền lực hơn ông chủ giải trí WMY chắc chỉ có ông chủ thần bí của tập đoàn giải trí Hoa Á thôi.

“Nhưng tôi nghe nói ông chủ của giải trí Hoa Á vẫn luôn rất bí ẩn, chưa từng lộ diện, hiện tại do người quản lý đại tiếp quản, Trình Kiêu không thể nào đến những người quản lý đó cũng quen biết chứ?”

Đặng Gia Luân đắc ý cười nhạo: “Phó giám đốc Lan đã suy nghĩ xong chưa?”

Lan Nhược Lâm cười một cách kỳ lạ: “Nếu các người đã khăng khăng cho rằng tôi vì việc tư mà bỏ mặc việc công, vậy thì tôi sẽ vì việc tư bỏ mặc việc công cho các người xem. Hôm nay tôi muốn để người bạn này ở lại đây, để tôi xem các người có thể làm gì được tôi?”

Lan Nhược Lâm nhìn Trần Cảnh Vượng, cười giễu cợt: “Tổng giám đốc Trần, có phải ông định sa thải tôi khỏi công ty không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.