Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1413



Chương 1413

Cuối cùng trên mặt Đặng nhị gia cũng lộ ra vẻ nghiêm túc: “Những viên đạn xuyên giáp này có thể xuyên qua tấm thép cứng rắn, thế mà nhóc con này có thể dựa vào Cương Khí Hộ Thân để.

chống đố!”

“Thảo nào cậu ta tuổi còn nhỏ mà đã được tôn là Trình đại sư.

Nếu như cho cậu ta thêm mấy năm trưởng thành, nói không chừng Trình Thương Sinh đứng đầu Tông Sư bảng kia cũng phải nhường chỗ cho cậu ta!”

Năm mươi tư quân võ đạo cũng dừng bản, vẻ mặt sững sờ nhìn cảnh tượng này.

“Đây chính là đạn xuyên giáp đấy, thế mà cậu ta có thể chặn được!”

Bọn họ rất rõ ràng uy lực của đạn xuyên giáp này, đã từng thí nghiệm với tấm thép, dễ dàng đã bị bần thủng.

Nhưng, Trình Kiêu chỉ dựa vào cơ thể máu thịt đã có thể ngăn chặn.

Hầu hết những võ giả chỉ mới cảnh giới Hậu Thiên này căn bản không biết Cương Khí Hộ Thân là cái gì.

Sắc mặt Trình Kiêu vẫn bình tĩnh, không vui không buồn, thản nhiên nói: “Còn có bản lĩnh gì thì dùng hết cả đi, lát nữa các ông không còn cơ hội nữa đâu.”

Đặng nhị gia hừ một tiếng, quát: “Đổi trang bị!”

Năm mươi tư quân võ đạo lấy ra súng ống, súng phóng tên lửa, lựu đạn, bom… có uy lực lớn.

“Tấn công!”

Đặng nhị gia ra lệnh một tiếng, năm mươi người luân phiên tiến hành công kích.

Một đợt lựu đạn, sau đó là đạn tên lửa, sau đó là bom.

Hỏa lực dày đặc, có thể so với máy bay bắn phá.

Chỉ tiếc, tốc độ của những đạn dược này chậm hơn những viên đạn kia rất nhiều.

Trình Kiêu có thể tránh thoát một cách dễ dàng.

Nhiều nhất cũng chỉ phải chịu chút ảnh hưởng từ đạn dược nổ tung mà thôi.

Cuối cùng, Đặng nhị gia nhảy lên giữa không trung, đích thân khiêng hai khẩu súng phóng tên lửa, ở trên không trung nhắm.

thẳng vào Trình Kiêu, phong tỏa đường lui của Trình Kiêu.

Uỳnh, uỳnh…

Hai viên đạn tên lửa nhanh chóng bay về phía Trình Kiêu.

Lần này, Trình Kiêu không cách nào tránh né.

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang rền, Trình Kiêu bị hai viên đạn tên lửa kia bắn trúng.

Khói bụi sau nổ tung bay cao vài mét.

Vị trí trước đó của Trình Kiêu ngập tràn khói đen, bụi đất tung bay.

Đặng nhị gia ở giữa không trung cười lạnh lùng, chậm rãi đáp xuống mặt đất: “Thực lực của nhóc con này không tệ, đối phó với cậu ta thật sự tốn chút sức lực!”

“Nhưng mà, cho dù thực lực của cậu ta không tệ, rốt cuộc cũng chỉ có một mình, muốn đối kháng với quân đoàn võ đạo vũ khí nóng, còn kém xa lắm.”

Tư quân còn lại cũng lộ vẻ nghỉ ngờ: “Lần này cậu ta chết rồi nhỉ?”

“Bị hai viên đạn tên lửa bắn trúng, lại còn nhiều bom nổ như vậy, cho dù Tông Sư võ đạo cũng khó thoát được cái chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.