Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1422



Chương 1422

Hay cần phải có điều kiện đặc biệt mới có khả năng xuất hiện?

“Vậy chúng ta lại chờ bão cát đi.” Trình Kiêu nói.

Đặng nhị gia kinh ngạc: “Trình đại sư, sức mạnh của bão cát không tầm thường đâu. Cho dù tôi đã trở thành Tông Sư cảnh giới đại thành, cũng không dám nói có thể chống đỡ được!”

“Dù sao đó cũng là sức mạnh của trời đất, ngài nên nghĩ lại đi!”

Vẻ mặt Trình Kiêu thản nhiên: “Không sao, cứ chờ là được rồi.”

Hai người ở tại chỗ tu luyện, chờ bão cát đến.

Mùa này chính là mùa bão cát trong sa mạc, cho nên bọn họ chỉ chờ một ngày, đã chờ được bão cát.

Nhìn một đường mờ nhạt phía chân trời kia, Đặng nhị gia căng thẳng kêu to: “Trình đại sư, tới rồi, bão cát tới rồi!”

Trình Kiêu đã phát hiện ra từ lâu.

Phải hình dung thế nào nhỉ? Lại giống như ngày tận thế, Ngân Hà đổ nát, nước lũ vô biên vô hạn cuồn cuộn gào thét, trút xuống với tốc độ cực nhanh.

Không tới mấy phút, hai người đã thật sự trải nghiệm được cái gì gọi là sức mạnh của trời đất.

Trong cuồng phong, cát vàng bay đầy trời giống như từng con dao sắc bén không ngừng đâm về phía cơ thể.

Ở trong gió cát này, căn bản không thể mở mắt ra được, trong miệng, mũi, tai, mắt đều là cát.

May là hai người Trình Kiêu đều là cao thủ võ đạo, Đặng nhị gia cũng là tu vi Tông Sư.

Bọn họ dùng chân khí bảo vệ cơ thể, ngược lại không sợ bão cát này tấn công.

“Trình đại sư, tôi có thể cảm giác được sức gió của trận bão cát ít nhất phải từ cấp mười trở lên. Tôi sử dụng công phu Thiên Cân Trụy mới bảo đảm mình không bị gió thổi đi.” Đặng nhị gia truyền âm nói.

“Kiên trì chịu đựng.” Trình Kiêu thản nhiên nói, ung dung đứng giữa bão cát đầy trời, một vòng ánh sáng màu vàng bao phủ xung quanh khiến bão cát căn bản không tổn thương được tới Trình Kiêu Trình Kiêu không ngừng tăng sức lực cho hai chân, bảo đảm mình không bị cuồng phong thổi đi.

“Với sức gió bây giờ, chỉ sợ cho dù là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu nổi. Người bình thường càng không cần phải nói, sẽ bị thổi đi luôn.”

Một lát sau, Trình Kiêu cảm giác được sức gió không tăng thêm nữa.

Xem ra, mắt bão đã qua.

Sau đó, sức gió chậm rãi giảm bớt.

Đến cuối cùng, bão cát biến mất.

Khoảng thời gian đó kéo dài suốt nửa giờ.

Nhưng bão cát qua đi, không trung vẫn đầy u ám, mây đen hạ xuống, căn bản không nhìn thấy rõ chỗ ngoài năm mét.

Cũng may thị lực của hai người Trình Kiêu không tầm thường, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài trăm mét.

Trình Kiêu mơ hồ nhìn thấy phía trước hình như có một quái vật khổng lồ đang đứng ở đó.

Đặng nhị gia hưng phấn hét lớn: “Quỷ Thành, là Quỷ Thành xuất hiện!”

“ĐIP” Trình Kiêu lập tức chạy qua.

Bọn họ đi mấy trăm mét, Quỷ Thành tìm mấy ngày cuối cùng xuất hiện ở trước mặt hai người.

Lại giống như Đặng nhị gia miêu tả, cát vàng bay đầy trời, mây đen ép xuống đỉnh đầu, một tòa thành tĩnh mịch cô độc sừng sững ở trong sa mạc Quỷ Thành rất hùng Vĩ, diện tích chừng mấy chục cây số, giống như một con ác ma viễn cổ đang năm ở trong sa mạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.