Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1427



Chương 1427

“Lão Hồ!” Vương Mập Mạp kinh hãi kêu.

Lão Hồ cũng khẩn trương nói: “Xem ra đây là chìa khóa tiến vào cửa mộ.”

Vương Mập Mạp nói: “Nhưng cái quỷ này phải mở thế nào?”

Lão Hồ nhìn bốn hình vẽ, di chuyển vài cái, miệng lẩm bẩm: “Thiên can địa chi, Càn Khôn khảm đoái…”

“Không đúng! Rốt cuộc phải mở thế nào?”

Lão Hồ nghĩ mãi không ra.

Trình Kiêu đi qua nhìn hình vẽ, tuy anh cũng không biết cái này phải sắp đặt thế nào mới mở được, nhưng lấy ánh mắt của anh, anh có thể nhìn ra dấu vết mà người thường không nhìn được.

Ví dụ như mật mã, nếu mở mật mã trong thời gian dài sẽ để lại dấu vết trên mấy con số thường dùng, sau đó căn cứ vào thói quen ấn phím của con người, trên cơ bản có thể sắp xếp theo thứ tự, như vậy có thể giải mật mã một cách nhanh chóng.

Bốn thứ này cũng như vậy, vì bị người di chuyển thường xuyên nên trên bốn hình vẽ đều có quỹ tích di chuyển chuyển bị lưu lại Chẳng qua phạm vi quỹ tích rất nhỏ, phải dùng kính hiển vi mới nhìn thấy được.

Nhưng Trình Kiêu có mắt phá vọng, có thể nhìn quỹ tích dễ dàng “Để tôi thử xem.” Thấy lão Hồ đang vất óc suy nghĩ, Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Cậu?” Vương Mập Mạp và lão Hồ đều ngạc nhiên.

Vương Mập Mạp khinh thường cười lạnh: “Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu thì mở kiểu gì? Đừng có quấy rối, qua một bên chơi đi!”

“Vô liêm sỉ, sao có thể nói năng như thế với Trình đại sư!” Đặng Nhị gia giận quát, ông ta trợn tròn hai mắt, nhìn có vài phần uy nghiêm.

Vương Mập Mạp bật cười: “Trình đại sư, ông nói cậu ta sao?”

“Không được vô lẽ!” Đặng Nhị gia hét lớn.

“Đệch, ông già, ông quát ai đấy? Không phải nể ông lớn tuổi thì tôi xử ông rồi đấy, tin không?” Vương Mập Mạp gào lại.

Lão Hồ kéo Vương Mập Mạp một phen, ra hiệu với anh ta: “Câm miệng!”

Sau đó lão Hồ nói với Trình Kiêu: “Cậu thử xem đi!”

Tuy rằng anh ta cũng không tin Trình Kiêu có thể mở được cơ quan mà chính anh ta cũng không mở được, nhưng thử một lần cũng không mất gì.

Trình Kiêu đi qua, ngồi xổm xuống đất, di chuyển theo quỹ tích đã có.

Răng rắc răng rắc, tiếng cơ quan khởi động vang lên, đàn tế hình tròn bằng đá chậm rãi di chuyển, để lộ ra cửa động sâu hút.

“Mới Vương Mập Mạp khiếp sợ ra mặt, vui mừng nói: “Nhóc con được đấy!”

“Đừng nhiều lời, tôi xuống thăm dò trước, nếu an toàn tôi sẽ gọi mọi người.” Lão Hồ nói xong bèn lấy đèn pin ra, cẩn thận đi xuống theo cầu thang đá.

Vương Mập Mạp nháy mắt ra hiệu với Trình Kiêu: “Nhóc con, cậu từng học về cơ quan phong thủy à? Cậu là người môn phái nào?”

Trình Kiêu không để ý đến anh ta, một lát sau, chính anh ta cảm thấy nhàm chán, liền không nói chuyện nữa.

Không bao lâu, tiếng lão Hồ truyền ra từ hầm ngầm: “An toàn, xuống đây cả đi, chỗ này chính là cửa vào hâm mộ!”

Giáo sư Dương vui mừng nói: “May quá! Cuối cùng cũng tìm được mộ nữ vương Bái Nguyệt!”

“Giáo sư, cơ thể thầy không tốt, hay là ở lại trên này đi, bọn em xuống chụp ảnh rồi mang lên cho thầy xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.