Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1433



Chương 1433

“Tên nhóc Đông Phương, cậu thật lợi hại, so với đại công tước.

Dracula còn mạnh hơn!”

Nhưng mà tôi là Kano William, Dracula thân vương điện hạ, tôi sẽ không thua!”

Nói xong, trong tay của Kano William cầm thêm một thanh đoản kiếm, dài khoảng chừng mười tấc.

Hình dạng của thanh đoản kiếm rõ ràng là vũ khí lạnh của thời cổ đại ở phương Đông, chứ không phải phong cách của loại ở phương Tây.

Hơn nữa, thanh đoản kiếm này lại được làm bằng ngọc.

Đương nhiên, điều khiến Trình Kiêu kinh ngạc nhất chính là linh lực phát ra từ thanh đoản kiếm này lại khiến Trình Kiêu cảm thấy.

quen thuộc.

“Tên nhóc Đông Phương mạnh mẽ kia, tôi sẽ sử dụng vũ khí, cậu cũng có thể lấy vũ khí của mình ra.” Kano William đúng là một quý tộc tiêu chuẩn, phong thái rất lịch lãm Ngay cả sử dụng vũ khí cũng phải nói trước.

“Không cần.” Sắc mặt Trình Kiêu bình tĩnh: “Ra tay đi!”

Kano William có chút tức giận: “Cậu lại dám xem thường một thân vương Huyết tộc sao, rồi cậu sẽ phải hối hận vì sự kiêu ngạo của mình.”

Kano William lại biến thành một bóng đen và tấn công Trình Kiêu.

Sau đó, anh ta lại bị đánh bay ra ngoài.

“Lại đây!”

Bùm!

Lại bay ra ngoài lần nữa!

Sau hơn vài chục lần liên tiếp, cuối cùng Kano William cũng ngã xuống đất, thở hồng hộc.

Tất cả quý tộc, tao nhã, lịch lãm, khí chất đều biến mất.

Hiện tại anh ta bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi lúc bị Trình Kiêu bao vây, anh ta cảm thấy Trình Kiêu không phải muốn buông tha cho.

anh ta , mà là muốn dạy dỗ anh ta.

Trình Kiêu đứng tại chỗ, sắc mặt không thay đổi sắc nhìn anh ta : “Còn tới nữa không?”

“KHÔNG!”

Kano William rống to một tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh hãi, dường như gặp phải tai họa ghê gớm.

“Người phương Đông đáng kính và mạnh mẽ kia, cậu đã thắng, tôi tâm phục khẩu phục!”

“Tôi đồng ý trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu, cậu hỏi đi!”

Kano William cứ ngồi trên mặt đất, cung kính với Trình Kiêu .

Trình Kiêu nhìn thấy thanh kiếm ngọc trong tay anh ta, hỏi “Thanh kiếm trong tay anh lấy từ đâu?”

Dường như Kano William đã bị Trình Kiêu thu phục, thành thật trả lời: “Đây là bảo vật của gia tộc Dracula chúng tôi, là gợi ý do Nữ thần trí tuệ để lại!”

Nữ thần trí tuệ sao?

“Nữ thần trí tuệ của anh có để lại cho các anh một tấm bản đồ không?” Trình Kiêu hỏi.

Kano William kinh ngạc, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đúng vậy.

Nhưng tôi mạo muội muốn hỏi, cậu có phải là một nhà tiên tri không?”

“Anh có thể cho tôi xem bản đồ của anh một chút không?” Trình Kiêu hỏi.

 

Kano William có hơi khó xử nhưng mà vừa nghĩ đến mới vừa rồi mình đã bị đánh không còn sức đánh trả nên anh ta hoàn toàn không có quyền từ chối.

“Được thôi, các hạ!” Kano William lấy từ trong người ra một tấm bản đồ.

Những gì được vẽ trên bản đồ là một ngọn núi được bao quanh trong mây mù, trên đỉnh núi có một thanh đoản kiếm, lờ mờ.

chính là thanh kiếm mà Kano William cầm trong tay.

“Tấm bản đồ này và thanh đoản kiếm vấn luôn của gia tộc Dracula các anh sao?” Trình Kiêu hỏi.

“Đúng vậy, các hạ, đây là bảo vật do Nữ thần trí tuệ để lại cho chúng tôi, chỉ có các thân vương của mỗi một thời đại mới có tư cách bảo tồn nó.” Kano William cung kính trả lời.

“Tấm bản đồ này và cả thanh đoản kiếm kia đã được truyền lại bao lâu rồi?” Trình Kiêu lại hỏi.

“Đã rất lâu rồi, là từ thân vương Dracula điện hạ đời thứ nhất truyền thừa đến nay, ước chừng khoảng mấy ngàn năm.” Kano William nói.

Trình Kiêu không có hỏi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ suy tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.