Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1458



Chương 1458

Cuối cùng, huyết mạch Sách Hồn trận hóa thành một tia hồng quang, lao vào trong cơ thể Tống Hoa An.

Ách!

Nụ cười của Tống Hoa An lập tức đông cứng lại, hai chân ông ta bắt đầu bốc cháy đến khi hoàn toàn biến mất vào không trung Nhìn căn phòng trống rỗng, Trình Kiêu đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.

Kiếp trước, sau mỗi lần báo thù, trong nháy mắt anh đều sẽ có loại cảm xúc này.

Như thể tâm nguyện mà anh ngày đêm nghĩ đến cuối cùng cũng thành hiện thực, lúc đó ngoài sự thỏa mãn còn kèm theo một cảm giác mất mát nhẹ.

“Tám trăm năm, nhà họ Tống, ân oán giữa tôi và các người cuối cùng đã được thanh toán.”

“Kế tiếp hẳn nên là nhà họ Vương.”

Tuy nhiên, cuối cùng Trình Kiêu vấn phải dùng võ lực để giải quyết nhà họ Tống.

Lần này thực sự có tác động quá lớn đối với giới thế tục Hoa tộc.

Tiếp theo, e rằng sẽ phải đối mặt với sự tấn công ồ ạt của nhà họ Vương.

Trình Kiêu rời khỏi tập đoàn Hoa An, không có dự định đi tìm Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc.

Nếu phía chính phủ Hoa tộc muốn đuổi theo anh, tốt nhất là không nên dính líu gì đến Tập đoàn Đông Vương vào lúc này.

Trình Kiêu gọi cho Tô Lương Tử, giải thích cho ông ta những nguy hiểm mà ông ta có thể gặp phải tiếp theo, và cũng dặn dò ông ta hãy bảo vệ Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc Sau khi nghe thấy, Tô Lương Tử chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại mơ hồ cảm thấy hơi phấn khích Xem ra, thực lực tăng lên nhanh chóng đã khiến Tô Lương Tử ngày càng bị thổi phồng bản thân.

Thủ đô, tại dinh thự của trưởng tộc Á tộc.

Hồng Sơn Hà thở hổn hển, đêm hôm khuya khoắt đã chạy đến dinh thự của tộc trưởng.

Đại tộc trưởng vân luôn thức, như thể đang chờ đợi Hồng Sơn Hà tìm đến.

Vừa vào cửa, Hồng Sơn Hà đã tức giận hét lên: “Thằng nhóc đó thật quá đáng!”

“Sự việc lần này đã tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thế tục!”

“Còn nữa, cậu ta thật sự quá tàn nhẫn! Toàn bộ nhà họ Tống, thậm chí là người trong vòng ba đời, đều đã chết sạch.”

“Thật không biết thằng nhóc đó đã dùng loại thủ đoạn nào, ra tay quyết tuyệt đến vậy!”

“Bây giờ ngoài kia có rất nhiều người đang đồn đãi, nói rằng trời cao hiển linh, thần phật đã giáng lâm đến nhân gian!”

“Tôi đoán chừng ngày mai người từ tứ đại gia tộc sẽ nổi dậy, tìm tới đây yêu cầu chúng ta lùng bắt tên nhóc đó về quy án.”

Hồng Sơn Hà nói hồi lâu, nhưng vẫn không thấy đại tộc trưởng nói thêm gì khác.

Ông ta không nhịn nóng nảy: “Đại tộc trưởng, ngài mau nói gì đi!

Thắng nhãi này có thể vô pháp vô thiên đến nhường này, có một nửa là do ngài nuông chiều mà ra.”

Sắc mặt đại tộc trưởng vẫn dửng dưng, ông ta thản nhiên nói: “Lão Hồng, ông quá phận rồi đấy.”

Hồng Sơn Hà hơi ngẩn ra, đột nhiên không nói nữa, sắc mặt khó coi nhìn đại tộc trưởng: “Vậy ngài mau nói cho tôi biết, chuyện lần này chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Đại tộc trưởng vấn giữ thái độ ung dung, thậm chí khi Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn mặt không đổi sắc, như thể không có bất cứ chuyện gì trên thế giới này có thể khiến ông ta lo lắng “Chuyện cậu ta gây ra lần này xác thật có hơi lớn!”

Hồng Sơn Hà kinh ngạc nói: “Có hơi lớn? Với tốc độ truyền bá tin tức như hiện nay, ngày mai toàn bộ người Á tộc đều sẽ biết”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.