Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1462



Chương 1462

Vương Đỗ Lan nổi giận đùng đùng nói.

Trình Kiêu vẫn không bị lay động như cũ, thanh âm lạnh lùng: “Tôi nói rồi, chuyện đó không liên quan gì đến mọi người. Chuyện của tôi, không cần các người nhúng tay.”

“Nếu như không có việc gì, tôi cúp trước.”

Nói xong, Trình Kiêu cúp điện thoại.

Trên sân thượng, Trình Kiêu nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Mẹ, hi vọng mẹ đừng trách con.”

Trong văn phòng, vương Đỗ Lan tức hổn hển ném điện thoại lên bàn.

Lâm Ngọc vội vàng hỏi: “Chủ tịch, Trình Kiêu nói gì?”

Vương Đỗ Lan một mặt tức giận: “Tiểu tử thúi kia, thế mà dùng lời tôi nói lúc trước đánh trả tôi, bảo tôi đừng để ý tới chuyện của cậu ta.”

“Xem ra, cậu ấy và Chủ tịch nghĩ giống nhau. Chắc chắn cậu ấy đã ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, cho nên không muốn liên lụy chúng ta.” Lâm Ngọc nói.

Vương Đỗ Lan tất nhiên cũng rõ điểm này, nhưng bà ta giận Trình Kiêu lấy lời của bà ép buộc bà.

Nhìn thấy vương Đỗ Lan không nói lời nào, Lâm Ngọc hỏi: “Chủ tịch, tiếp xuống làm sao bây giờ? Ngài nhất định phải mau chóng quyết định! Chậm trễ, sợ là không kịp nữa.”

“Bỏ đi, tôi còn có thể giận một thằng nhóc à.” Vương Đỗ Lan hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nghiêm túc nhìn qua Lâm Ngọc: “Cô bây giờ liền đi Hà Tây tìm cậu ta, sau đó dẫn cậu ta cùng rời Á tộc.”

“Đợi khi nào tôi thông báo với hai người, hai người mới quay về.”

Lâm Ngọc tựa hồ đoán được kết cục này, cũng không có kinh ngạc, gật đầu nói: “Được.”

“Thế nhưng chúng tôi đi rồi, Chủ tịch phải làm sao bây giờ?”

Vương Đỗ Lan: “Yên tâm, chúng ta cũng là người bị hại, bọn họ tạm thời chưa muốn tính toán với chúng ta.”

“Được, thu dọn một chút, một hồi nữa sẽ xuất phát!’ Lâm Ngọc nói.

“Không cần thu dọn, trong tấm thẻ này có đầy đủ tiền sinh hoạt cho hai người, dẫn theo cậu ta, lập tức đi ngay!” Vương Đỗ Lan đưa một tấm thẻ VIP của ngân hàng Darius cho Lâm Ngọc, hiển nhiên đây là bà đã sớm chuẩn bị xong.

Thời khắc mấu chốt, phong cách làm việc già dặn của Lâm Ngọc thể hiện ra.

Trực tiếp cầm lấy thẻ ngân hàng, xoay người rời đi, không có bất kỳ dây dưa dài dòng gì thêm.

“Đúng rồi, nếu như tiểu tử kia không đi theo cô, cô cần tự nghĩ cách.” Vương Đỗ Lan ý vị thâm trường bàn giao.

Lâm Ngọc mặt đỏ lên, gật đầu nói: “Cháu biết rồi. Chúng cháu đi rồi, chính ngài phải cẩn thận.”

“Yên tâm, mau đi đi!” Vương Đỗ Lan một mặt vẻ không đáng kể.

“Tạm biệt!” Lâm Ngọc nhịn nước mắt, quay người rời đi.

Đợi đến khi Lâm Ngọc đi, cả người Vương Đỗ Lan tê liệt trên ghế ngồi, sắc mặt hiện ra vẻ không nố.

Lâm Ngọc theo bà nhiều năm như vậy, đã sớm trở thành phụ tá đắc lực của bà, bây giờ Lâm Ngọc đi, bà thật đúng là không quen Nhưng, vì để thuyết phục Trình Kiêu rời Á tộc, việc này không phải.

Lâm Ngọc thì không ai làm được.

Vương Đỗ Lan nhìn qua bóng Lâm Ngọc rời đi, thanh âm trầm thấp: “Trình Kiêu, ân tình của cậu với tập đoàn Đông Vương, tôi không có quên.”

Lâm Ngọc mới vừa từ Trung Châu xuất phát, Hồng Sơn Hà đã dần người đi tới hồ Nguyệt Nha.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.