Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1463



Chương 1463

Nhìn qua mây mù lượn lờ hồ Nguyệt Nha ở trước mắt, Hồng Sơn Hà mặc dù đã sớm nhận được tình báo, nhưng vấn là lần đầu tiên tận mắt thấy.

Sau đó, ông ta bị mỹ cảnh nơi này làm cho chấn động.

“Thật sự là một nơi tốt.”

“Tiểu tử này, không biết đã dùng thủ đoạn gì, khiến nơi này biến đẹp như vậy”

“Lão Tân, lão Triệu, chúng ta lên đi thôi!” Hồng Sơn Hà nói với hai ông già phía sau.

“Được.”

Hai lão giả đáp một tiếng, một trước một sau, bảo vệ Hồng Sơn Hà ở giữa, đi vào bên trong đại trận tiên thiên Ngũ Hành tụ linh Đi một vòng, ba người lại trở lại vị trí cũ.

Hồng Sơn Hà nói: “Nghe nói hồ Nguyệt Nha có đại trận bảo vệ, xem ra quả là thế.”

“Hai vị, có thể phá trận này hay không?”

“Chúng ta thử một chút!” Hai lão giả gật đầu, lần nữa che chở Hồng Sơn Hà đi vào đại trận.

Nửa giờ, ba người rốt cục ra khỏi đại trận, đi vào nhìn cổng chính biệt thự Nguyệt lâu Lão Tân vốn đứng ở phía trước, lập tức lui về sau hai bước, để Hồng Sơn Hà đi trước nhất.

Hồng Sơn Hà ngẩng đầu mà bước, những năm tháng lâu dài quân lữ, để trên người ông ta có một cỗ khí bất phàm, thẳng tắp đi tới cửa lớn biệt thự.

“Trình đại sư có nhà hay không?” Hồng Sơn Hà cao giọng hô.

Trong biệt thự, truyền đến một đạo thanh âm đạm mạc: “Vào đi, cửa đang mở.”

Hồng Sơn Hà cất bước đi đến.

Lão Tần nói: “Lão tướng quân cẩn thận!”

“Không sao.” Hồng Sơn Hà lắc đầu, sải bước đi tiến vào đại sảnh biệt thự.

Trong đại sảnh, Trình Kiêu một thân quần áo màu đen thoải mái, tùy ý ngồi trên một cái ghế, trên mặt bàn đã pha xong trà, không nhiều không ít, vừa vặn ba chén.

Nhìn lướt qua, trong lòng Hồng Sơn Hà kinh ngạc, xem ra tiểu tử này đã sớm biết họ tới tìm anh.

“Mời ngồi!” Trình Kiêu tự mình châm trà cho mình, đầu không có nhấc.

Hồng Sơn Hà nháy mắt với hai người, cả ba ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trình Kiêu.

Trình Kiêu tay vừa nhấc, ba chén nước trà bay về phía ba người, vững vàng rơi trên mặt bàn trước mặt ba người.

Hồng Sơn Hà cùng hai tên lão giả kia trong lòng giật mình, thủ đoạn này, liền hai người bọn họ đều không làm được. Mà Trình đại sư vậy mà tùy ý liền làm được, có thể thấy được thực lực, thâm sau khó lường.

Nhưng, Hồng Sơn Hà lại không sợ hãi, quát lạnh một tiếng: “Tiểu tử, đừng giở trò trước mặt ta, cậu biết ta vì sao tới tìm cậu không?”

“Vì chuyện của nhà họ Tống mà đến” Trình Kiêu vẫn không ngẩng đầu, thanh âm bình thản.

“Nếu u đã biết, vì sao lại làm những chuyện vô pháp vô thiên vậy chứ?” Hồng Sơn Hà lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn ngập trách cứ.

Ông ta không có ý chí lớn như đại tộc trưởng, ông ta đã sớm không quen nhìn Trình Kiêu, Chỉ tiếc vẫn luôn không tìm được cơ hội giáo huấn Trình Kiêu, hiện tại thật vất vả với bắt lấy một cơ hội, Hồng Sơn Hà đương nhiên sẽ không lãng phí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.