Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1465



Chương 1465

“Lịch sử của tôi, người Á tộc không thể gánh vác nổi. Thứ duy nhất có thể gánh vác lịch sử của tôi là vũ trụ vô tận đầy sao.”

“Ông nghĩ nếu so lịch sử của Á tộc với vũ trụ các vì sao thì sẽ như thế nào nhỉ?”

Hồng Sơn Hà lộ ra vẻ tức giận, quả thật Trình Kiêu quá mức cuồng vọng.

So với vũ trụ đầy sao, lịch sử của Á tộc tự nhiên chỉ là một hạt cát trên sa mạc, không đáng nhắc đến.

Nhưng vũ trụ sao trời bao la bát ngát đến nhường nào, sao ông ta dám nói lịch sử của mình chỉ có vũ trụ sao trời mới có thể gánh vác!

Đây là cuồng vọng đến nhường nào, tự đại đến nhường nào!

“Người trẻ tuổi, cậu thật sự muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Á tộc sao?” Hồng Sơn Hà nghiêm nghị nhìn Trình Kiêu.

Mặc dù Trình Kiêu rất kiêu ngạo, mặc dù ông ta không tài nào hiểu được sự kiêu ngạo của Trình Kiêu, nhưng không cách nào phủ nhận được Trình Kiêu là một nhân tài.

Nếu được sử dụng đúng chỗ, cậu ta sẽ là chiến thần tiếp theo ở Thủ Đô, là người kế nhiệm Khương Vân Minh Vì vậy, Hồng Sơn Hà không muốn buông tha cho Trình Kiêu.

Trình Kiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ: “Tôi không có ý định trở thành kẻ thù của bất kỳ ai, nhưng tôi cũng không sợ đối địch với bất kỳ người nào hoặc thế lực nào.”

“Nếu ông muốn tôi tham gia cùng các ông, cũng không phải là không được, nhưng tôi không muốn bị người khác hạn chế quyền tự do.”

Nhận thấy cuộc nói chuyện đã đi vào bế tắc, Hồng Sơn Hà nói: “Tôi không thể tự quyết định những yêu cầu của cậu, tôi cần xin chỉ thị của cấp trên.”

“Xin cứ tự nhiên.” Trình Kiêu nhàn nhạt nói.

“Cậu đợi một lát.” Hồng Sơn Hà đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Hai lão giả đi cùng Hồng Sơn Hà cũng đi theo ông ta ra khỏi cửa Ba người đi tới một nơi hẻo lánh nằm bên trái căn biệt thự, Hồng Sơn Hà nhìn hai lão giả hỏi: “Lão Tân, lão Triệu, nếu hai người các ông đối phó với thắng nhóc kia, thắng bại ra sao? “

Tần Trú lắc đầu nói: “Chỉ sợ tôi không phải đối thủ của cậu ta.”

Hồng Sơn Hà lại nhìn sang lão Triệu.

Lão Triệu cũng lắc đầu: “Tôi cũng không phải đối thủ của cậu Ta.

Hồng Sơn Hà cau mày: “Ngay cả khi hai người các ông đối mặt với Khương Vân Minh, các ông cũng dám đánh một trận, thắng bại không thể đoán trước. Vậy tại sao các ông lại chắc chản mình không phải đối thủ của cậu ta?”

Trên mặt Tần Trú đã toát đầy mồ hôi, xấu hổ nói: “Mặc dù danh tiếng của Khương Vân Minh rất lớn, thực lực cũng cao cường hơn chúng tôi, nhưng ít nhất khi chúng tôi đối mặt với Khương Vân Minh vẫn có thể nhìn thấu thực lực của ông ta.”

“Tuy nhiên, khi đối mặt với cậu nhóc này, chúng tôi thậm chí không thể nhìn thấu thực lực của cậu ta.”

“Chỉ có một kết quả, thực lực của tên nhóc này vượt xa chúng tôi!”

Lão Triệu nói: “Đúng vậy, chỉ những cường giả có thực lực vượt xa chúng tôi, chúng tôi mới không cách nào nhìn thấu thực lực của họ.”

Mặt Hồng Sơn Hà đầy sự kinh hãi: “Một cường giả vượt xa các ông sao!”

“Thực lực của thằng nhóc này thật sự cường đại đến vậy sao?”

Lão Tần và lão Triệu đồng thời gật đầu xác nhận.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.