Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1473



Chương 1473

Giọng nói sang sảng của Trương Học Nho hét lớn khiến tất cả các thành viên đều tò mò nhìn về phía Ứng Đông Lai Lưu Tử Đào chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là thành viên trẻ nhất trong đội.

Nếu huấn luyện viên đó còn nhỏ hơn Lưu Tử Đào thì thực lực có được không đây?

Ứng Đông Lai lộ ra một nụ cười quái dị: “Có đôi khi, thực lực tỷ lệ thuận với tuổi tác, nhưng có đôi khi, thực lực không liên quan gì đến tuổi tác hết”

Nghĩ đến cảnh Trình Kiêu ở trong căn cứ quân đội tư nhân của nhà họ Đặng ở tây hải đánh cho những võ đạo trong quân đội tư nhân nhà họ Đặng không kịp trở tay, trong lòng Ứng Đông Lai dạt dào hứng khởi.

Loại sức mạnh đó, ngay cả một tông sư như Ứng Đông Lai cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.

“Đội trưởng, có phải anh cố ý an ủi chúng tôi không? Đừng nói là vì cấp trên sợ chúng ta tức giận nên mới tùy tiện sắp xếp một người đến cho đủ số nhé?” Hầu Phẩm Ngôn nghỉ ngờ hỏi.

Ứng Đông Lai trừng anh ta một cái, đá anh ta một cước, Hầu Phẩm Ngôn phản ứng nhanh nhảy sang một bên để tránh cú đá.

“Cái con khỉ chết tiệt cậu, cậu có bao giờ nhìn thấy cấp trên lừa gạt chúng ta chưa! Lần sau mà còn nghe thất ậu nói như vậy, coi chừng tôi cấm túc cậu đấy!”

Hầu Phẩm Ngôn vội vàng cười nói làm lành: “Đội trưởng, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, anh đừng nên coi là thật, anh đại nhân đại lương nên nhất định đừng so đo với tôi nhé!”

“Nhưng mà, đội trưởng này, nếu như vị huấn luyện viên mới này thật sự trẻ tuổi giống như anh nói, thế thì phương diện sức mạnh có ổn không đây?”

Ứng Đông Lai không giải thích với bọn họ, anh ta biết các thành viên trong đội cũng sẽ không tin.

“Sức mạnh như thế nào lát nữa huấn luyện viên mới đến, các cậu có thể tự mình thử nghiệm cho đến khi hài lòng mới thôi.”

“Nhưng nếu các cậu bị đánh, đừng trách tôi không sớm nhắc nhở các cậu!”

Trương Học Nho cười lớn, tiếng cười của anh ta đầy khinh thường: “Ha ha, đội trưởng, anh đừng có tung tin giật gân nữa đi, chúng tôi không phải loại dễ bị dọa đâu! Một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch còn không lớn bằng Lưu Tử Đào mà còn muốn làm huấn luyện viên cho chúng tôi. Tôi sẽ là người đầu tiên thử thực lực của cậu ta, nếu cậu ta không đánh để tôi tâm phục khẩu phục thì tôi sẽ không thừa nhận vị huấn luyện viên này đâu!”

“Không sai, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch thôi, trừ phi có thể biểu hiện ra thực lực khiến toàn bộ chúng tôi bị thuyết phục, chứ không cho dù cậu ta có là huấn luyện viên cấp trên cử đi thì chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận cậu ta đâu!”

“Đúng thế, không thừa nhận!”

Ứng Đông Lai cười không nói gì, anh ta đã biết trước sẽ có kết quả này.

Trước sự cuồng nhiệt của đám đông, anh ta không những không giải thích mà còn cố ý thêm dầu vào lửa: “Tôi ủng hộ quyết định này của các cậu, nếu muốn trở thành huấn luyện viên võ đạo cho đội đặc chủng Thanh Long của tôi thì phải khiến những thành viên trong đội đặc chủng Thanh Long chúng tôi tin phục.”

“Các cậu chỉ cần mạnh dạn thử, tất cả hậu quả tôi sẽ gánh chịu.

Nếu như thực lực của anh ta không thể làm các cậu hài lòng thì tôi sẽ tự mình báo cáo với cấp trên, cho cậu ta rời đi!”

“Đội trưởng thật sáng suốt!”

“Đội trưởng, anh chính là thần tượng của tôi!”

“Tôi yêu anh đội trưởng!”

Lời nói của Ứng Đông Lai ngay lập tức thu phục được lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.