Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1496



Chương 1496

“Hội tứ hùng?” Trình Kiêu suy tư, trong lòng đã đoán ra được hình thức của hội tứ hùng này.

Y Linh nói: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, ba tôi sẽ đích thân giải thích với cậu.”

“Thật ra tôi cũng mong cậu có thể tới Giang Nam chơi, lâu lắm rồi không gặp cậu, tôi muốn mời cậu Giang Nam làm khách.”

“Hoa đào ở đây nở rồi, nhưng không có ai đi ngắm hoa cùng tôi.

Trình Kiêu, cậu có thể đi cùng tôi không?”

Trong mắt Y Linh như có sương mù bao phủ, mềm mại đắm sương thật sự khiến người ta khó lòng từ chối.

“Được!” Trình Kiêu nhàn nhạt đáp, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.

“Tốt quá rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Linh đầy vui sướng, cô bất cẩn đạp ga hơi mạnh nên đâm vào đuôi xe phía trước.

“Ôi trời!”

Y Linh cười xin lỗi với Trình Kiêu rồi mở cửa xuống xe.

Chủ nhân của chiếc xe phía trước là một phụ nữ trung niên chua ngoa đanh đá, bà ta đi chiếc xe Honda, khung bảo vệ phía sau xe đã bị đâm biến dạng.

“Cô mua bằng lái xe đấy à? Thế này mà cũng đâm vào đuôi xe tôi được!”

Người phụ nữ nhìn khung bảo vệ phía sau xe mình bị đâm biến dạng thì hơi cạn lời nhưng vẫn phàn nàn oán trách.

Y Linh vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý, là do tôi bất cẩn. Chị xem phí thay khung bảo hiểm này hết bao nhiêu tiền? Tôi đưa tiền cho.

chị, sửa bằng bảo hiểm thì phiền phức quá.”

Không dễ gì Trình Kiêu mới đến Giang Nam một lần, Y Linh không muốn lãng phí thời gian vào việc này.

Người phụ nữ sững người một lúc rồi lẩm bẩm: “Lần đầu tiên gặp phải người không muốn báo giá bảo hiểm đấy.”

“Gô gái à, tôi cũng không tống tiền cô. Thế này đi, cô đền cho tôi chín triệu, tôi sẽ tự sửa xe.” Người phụ nữ trung niên nói Thực ra nếu Y Linh đồng ý đền tiền, xe bà ta cũng có bảo hiểm, đâm vào đâu còn có thể được hoàn lại tiền.

Y Linh hào phóng nói: “Được, tôi đưa cho chị mười lăm triệu, chị cho tôi số tài khoản ngân hàng đi.”

Người phụ nữ nghỉ ngờ nhìn Y Linh, đây là lần đầu tiên bà ta thấy người nào chủ động đền thêm tiên thế này.

*Cô không phải lừa đảo đấy chứ?” Người phụ nữ thận trọng đưa điện thoại ra cho Y Linh quét mã, ngờ vực nhìn cô với vẻ cảnh giác.

Y Linh cười bảo: “Chị yên tâm, hôm nay tôi vui, coi như của đi thay người đi.”

“Được rồi, chị xem đi, chắc là tới tài khoản rồi đó.” Y Linh nói.

“Thật sự tới rồi!” Người phụ nữ trung niên mừng rỡ.

“Vậy tôi đi trước đây.” Y Linh cười nói.

“Được được, cô đi chậm một chút nhé!” Người phụ nữ trung niên vẫn đang chìm đắm trong số tiền từ trên trời rơi xuống ấy.

Trở lại xe, Trình Kiêu trêu ghẹo: “Mặc dù cậu là cô chủ nhà họ Y ở Giang Nam, nhưng theo cách bồi thường này của cậu thì tài sản của gia đình sẽ sớm bị cậu tiêu hết mất thôi.”

Y Linh quay đầu cười tinh nghịch với Trình Kiêu: “Sợ cái gì, tiêu hết thì cậu nuôi tôi!”

Nói xong câu này, Y Linh hơi đỏ mặt. Mà Trình Kiêu cũng giấu đi nụ cười, khuôn mặt trở nên hơi nghiêm túc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.