Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1504



Chương 1504

“Thật không biết vì sao cô Y này lại thích anh ta được cơ chứ!”

Những người xung quanh nghe tóc vàng nói vậy thì cũng hùa theo.

Ngay lập tức, Y Linh bị coi là người đàn bà ninh bợ có mắt không tròng, nhặt hạt vừng vứt quả dưa hấu Hạ thấp Trình Kiêu tới mức không còn gì để nói, thậm chí còn có người bảo Trình Kiêu bỏ thuốc Y Linh nên mới lọt vào mắt xanh của người đẹp.

Y Linh tức đỏ mặt, trừng mắt với Lộ Nam Tâm, lạnh lùng nói: ‘Lộ Nam Tầm, đây là thái độ của anh hả?”

Lộ Nam Tâm nói với vẻ áy náy: “Cô Y Linh, tôi thật sự không ngờ lại thành ra như bây giờ. Mong cô hãy tin tôi, đây không phải ý của tôi.”

Có quỷ mới tin anh!

Nếu không phải ý của anh thì sao anh không ngăn cản?

Chát!

Bồng nhiên một tiếng tát giòn tan vang lên.

Mọi người còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì tóc vàng đã chợt bay ngược, rơi từ câu đá xuống sông.

Chuyện gì thế này? Chuyện gì vừa xảy ra thế?

Mọi người đều khó hiểu.

Tóc vàng vùng vẫy đứng lên từ trong sông, vuốt nước trên mặt rồi gào mồm lên mắng: “Thằng oät con, mày dám đánh tao à, ta phải giết mày!”

Nói rồi tóc vàng vùng vẫy leo lên bờ.

Mọi người kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, kể cả Lộ Nam Tầm và Tân Tử Dạ.

Họ không thể hiểu nổi, một thắng nghèo hèn thế này mà lại dám ra tay đánh người! Dường như trong mắt bọn họ, kẻ nghèo hèn chỉ có thể là người bị đánh.

“Trình Kiêu!” Y Linh cảm kích nhìn anh, cô biết rõ Trình Kiêu đang ra mặt cho mình.

Trình Kiêu cười bảo: “Vừa nãy cậu ta ồn quá, để cậu ta tỉnh táo một chút.”

“Tao phải giết mày!” Tóc vàng đã leo được lên bờ, đấm Trình Kiêu từ phía sau.

Trình Kiêu nhẹ nhàng vung tay, ‘chát”, lại một cái tát giòn tan nữa vang lên, tóc vang lại bay lộn ngược xuống sông.

Nhưng lần này tóc vàng không còn bò dậy được nữa.

Lộ Nam Tâm biến sắc, nháy mắt với hai thanh niên phía sau, lập tức có người đi xuống kéo tóc vàng đã bất tỉnh lên bờ.

“Rồi” Trình Kiêu nhìn Y Linh cười nhẹ, giống như vừa tiện tay đập chết một con ruồi vậy.

Tân Tử Dạ bỗng có hứng thú với Trình Kiêu.

Lộ Nam Tâm cười nhẹ: “Thật không nhìn ra thì ra anh cũng có bản lĩnh đấy chứ, đây là lý do anh thu hút được cô Y đúng không?”

Y Linh lạnh lùng nói: “Anh không thể tưởng tượng được năng lực của Trình Kiêu đâu”

Tân Tử Dạ bỗng tiến lên một bước, cao ngạo lạnh lùng nhìn Y Linh Với khí thế bức người: “Cô chỉ là một người phàm thì sao biết được thế nào là năng lực thực sự?”

“Trong mắt cô, có lẽ anh ta rất mạnh. Nhưng trong mắt tôi, anh ta chỉ là một con kiến.”

Dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ bùng phát ra từ cơ thể Tân Tử Dạ Y Linh giật mình: “Khí thế này… cô là võ giả!”

Bây giờ Y Linh đã có hiểu biết nhất định về võ giả, khí thế mạnh mẽ bộc phát ra từ người Tân Tử Dạ rõ ràng giống với những võ giả cô từng thấy trước đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.