Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1505



Chương 1505

Tân Tử Dạ hơi ngỡ ngàng: “Không ngờ cô còn biết cả võ giả đấy.

Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô.”

“Néu cô biết sự tôn tại của võ giả thì đương nhiên nên biết giữa võ giả và võ giả cũng có khoảng cách rất lớn.”

Tân Tử Dạ khinh thường chỉ vào Trình Kiêu, nhìn anh như nhìn một con kiến: “Chỉ một ngón tay thôi, tôi cũng đã có thể bóp chết được anh ta rồi.”

Trình Kiêu nhàn nhạt cất lời: “Cô bóp thử tôi xem nào.”

“Trình Kiêu!” Y Linh lo lắng khẽ gọi.

Trình Kiêu cho cô một ánh mắt an ủi, ý bảo cô đừng lo lắng.

Tân Tử Dạ nhìn Trình Kiêu với vẻ chán ghét: “Anh muốn chết à?”

Ánh mắt đó như đến nói chuyện với Trình Kiêu cũng thấy ghét.

“Một người bình thường chỉ biết võ mèo cào bằng hai tay mà cũng xứng khiêu khích tôi!”

Tân Tử Dạ chỉ là võ giả Hậu Thiên đại thành, với thực lực của cô †a không thể cảm nhận được linh lực trên người Trình Kiêu.

Vì vậy cô ta cho rằng Trình Kiêu chỉ là một người bình thường không có chân khí.

Có lẽ Trình Kiêu chỉ hơi giỏi đánh nhau một chút, giống như những người bình thường tập võ mà thôi.

Nhưng dù có thể đánh với người bình thường thì khi thật sự gặp phải võ giả cũng chỉ có nước bị bóp chết.

Khi Tân Tử Dạ đối mặt với Trình Kiêu tự nhiên có cảm giác vượt trội.

“Người bình thường.” Trình Kiêu bình tĩnh nói, trên mặt không có cảm xúc gì: ‘Nếu cô phát hiện mình còn chẳng bằng người bình thường, có phải sẽ rất đau lòng không?”

“Nói đùa, tôi lại không bằng một người bình thường được sao?

Chàng trai, để tôi cho anh thấy rõ khoảng cách giữa chúng ta.”

Tân Tử Dạ như đã bị chọc giận, khí thế mạnh mẽ trên người lại bùng nổ, cô ta chuẩn bị chiến đấu với Trình Kiêu.

Lộ Nam Tâm ở bên cạnh bỗng kéo cô ta lại, nói nhỏ: “Đừng kích động, đại hội võ thuật ngày mai bắt đầu rồi, giữ gìn thực lực đi.”

Khí thế trên người Tân Tử Dạ dần tan biến, cô ta lạnh lùng nhìn Trình Kiêu với vẻ khinh bỉ: “Hôm nay tôi không so đo với anh.

Loại ếch ngồi đáy giếng như anh, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy khoảng trường bằng miệng giếng thôi, buồn cười là anh tự cho.

răng đó đã là cả bầu trời.”

“Nếu anh thật sự muốn nhìn thấy bầu trời thực sự thì ngày mai tới sân vận động. Tôi đảm bảo sau khi được thấy cao thủ thật sự, chắc chắn anh sẽ hoài nghi nhân sinh!”

Nét mặt Trình Kiêu lạnh nhạt, anh hờ hững nói: “Người hoài nghi nhân sinh chưa biết chừng sẽ là cô đấy.”

Lộ Nam Tâm nhìn Y Linh, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, anh †a cười nhạo: “Cô Y, bạn trai của cô thật sự chẳng ra làm sao, nhưng miệng lưỡi lại rất lợi hại đấy. Mắt nhìn của cô cũng chỉ có vậy thôi!”

“May mà lúc trước cô từ chối tôi, tôi thật sự muốn cảm ơn cô!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Linh ửng hồng, cô không nói lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.