Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1533



Chương 1533

“Nhóc con, trước để anh sống lâu một lúc! Chờ Đại hội Võ Đạo.

kết thúc, tôi sẽ đến tìm anh tính sổ sau!” Vẻ mặt của Tê Tư Viễn dữ tợn nói.

Lộ Nam Tâm và Tân Tử Dạ, cũng chuyển lực chú ý từ trên người đám người Trình Kiêu sang Đại hội Võ Đạo.

“Nhóc con, cho dù cậu may mắn!”

Những gia chủ của các đại gia tộc đó, càng không cần phải nói.

Mỗi một lần đến Đại hội Võ Đạo, đều sẽ tụ tập rất nhiều nhân tài, những gia chủ đó muốn bảo đảm gia tộc của chính mình trường thịnh không suy, nếu không nhất định phải tiến cử nhân tài vì gia tộc của chính mình.

Nhà họ Lạc thân là đệ nhất thế gia ở giới võ đạo Giang Nam, không những thế, càng không nói đến bọn họ.

Cho nên, sau mỗi lần Đại hội Võ Đạo kết thúc, cũng là thời gian khắp nơi tranh đoạt nhân tài.

Mọi người đều không đặt chú ý lên đám người Trình Kiêu, nhưng mà có một người lại là ngoại lệ, đó chính là Tê Thành Côn.

Trong kế hoạch đối phó Trình Kiêu của ông ta, trong đó có một bước, chính là nghĩ cách khiến Trình Kiêu tham gia Đại hội Võ Đạo, từ đó tiêu hao thực lực Trình Kiêu.

Cho nên, tuy rằng Tề Thành Côn giả vờ chú ý Đại hội Võ Đạo, nhưng mà, lực chú ý chân chính của ông ta vẫn luôn ở trên người Trình Kiêu.

Bỗng nhiên Tê Thành Côn nói: “Nếu có thể duỗi tay ở giữa Đại hội Võ Đạo, đó mới chính là cường giả chân chính.”

Khi nói lời này, ánh mắt của Tề Thành Côn lơ đãng nhìn về phía Trình Kiêu.

Lộ Nam Tâm cười lạnh tiếp lời nói: “Không giống người nào đó, chỉ biết khua môi múa mép!”

Mặt của Trình Kiêu không chút biểu cảm, dường như căn bản không nghe ra sự trào phúng của bọn họ.

Kano William lộ ra một tia cười xấu xa, ghé sát vào bên tai của Trình Kiêu nói: “Bọn họ giống như đang nói anh đó!”

Y Linh trừng mắt liếc nhìn Kano William một cái, nghiêm túc nói: “Anh có thể đừng nói chuyện được không?”

Kano William nhún vai, hai tay trải ra: “Tôi sợ anh ta không nghe rõ, nên mới có ý tốt nhắc nhở anh ta mà thôi. Nếu cô không thích nghe, vậy thì tôi đây không nói.”

Diệp Tử Thấm đi tới, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trình Kiêu, hỏi: “Anh ơi, sao anh không thừa nhận anh chính là Trình đại sư?”

Trình Kiêu nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Cần thiết hay sao?”

Trình đại sư không phải Trình Kiêu thừa nhận thì người khác sẽ †in tưởng, danh hào của Trình đại sư là dùng thực lực đánh ra.

Diệp Tử Thấm nhìn thái độ hờ hững của Trình Kiêu, dường như: đã hiểu ra cái gì đó.

“Quả nhiên không hổ là Trình đại sư, chỉ phân lòng dạ này, mọi người ở đây, không ai có thể so sánh được.” Diệp Tử Thấm tự đáy lòng tán thưởng một tiếng, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu, tràn ngập sùng bái.

“Tôi lên trước!”

Đột nhiên, một tiếng rống to vang lên, một người đàn ông thân hình cao lớn hùng tráng, bay lên trời, nhảy vào giữa sân.

Rất khó tưởng tượng, cơ thể cao lớn hùng tráng kia, vậy mà lại có thể nhẹ nhàng như vậy.

*Mong các vị anh hùng chỉ giáo!” Đại hán ôm quyền hành lễ với mọi người, giọng nói tục tăng.

Trong đám người có người kinh hô: “Đây là người hùng Ngưu Phủ đúng không! Nghe nói mấy năm trước cũng đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, bây giờ không biết có tiến vào hoá cảnh hay không!”

“Nghe nói chiến tích lợi hại nhất của Ngưu Phủ này, là khi anh ta mới vừa tiến vào Tiên Thiên đỉnh phong, một người độc chiến ba gã cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, hơn nữa giết hai người, đánh cho một người kia tàn phế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.