Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1559



Chương 1559

“Hồ Phi? Tại sao lại là anh!” Y Linh cau mày nhìn thanh niên.

“Ha ha, không chỉ có tôi, cô biết những người này sao?” Hồ Phí nghiêng người, để lộ ra mấy người phía sau.

Y Linh liếc nhìn những người đó và ngạc nhiên nói: “Ngạo Tứ Hải, Thẩm Mật! Tại sao các người lại ở cùng nhau?”

Xem ra, có vẻ như Y Linh quen biết tất cả.

Chàng trai trẻ với mái tóc rẽ ngôi, được chải chuốt tỉ mỉ và khuôn mặt ác độc nhìn chắm chẳm vào Y Linh đang ôm cánh tay của Trình Kiêu.

“Ha ha, thật thú vị, cô Y luôn mắt cao hơn đầu của chúng ta đã tìm được người mới rồi!”

“Để tôi xem loại đàn ông nào có thể lọt vào mắt của cô cả Y.

Mấy gã thanh niên nọ, còn có cô gái xinh đẹp và lạnh lùng trong bộ quần áo trắng, tất cả đều nhìn Trình Kiêu, người đang bị Y Linh giữ cánh tay.

“Thoạt nhìn người anh em rất lạ mặt, không biết cậu là cậu chủ của nhà nào?” Hồ Phi cười hỏi.

Lúc này, người thanh niên bên cạnh Hồ Phi đột nhiên nhìn Trình Kiêu băng ánh mắt kinh ngạc, nhìn anh từ trên xuống dưới.

“Cậu là, Trình Kiêu sao?”

Người thanh niên dò xét hỏi.

Trình Kiêu liếc nhìn cậu ta, hơi ngạc nhiên, anh nhận ra người này, hóa ra cậu ta là bạn học cấp ba của anh.

Người này tên là Dương Thiếu Hoa, là bạn học cấp ba với Trình Kiêu, nhưng vào năm cậu ta học lớp mười một, cậu ta đột ngột chuyển trường và đã rời đi.

Sau đó, hai người không hề gặp lại nhau một lần nào nữa.

Nghe nói ba của Dương Thiếu Hoa đã tìm được cách làm giàu ở Giang Bắc, vì ông đã làm thủ tục chuyển trường cho Dương Thiếu Hoa.

Ở kiếp trước, sau khi Dương Thiếu Hoa chuyển trường đi, Trình Kiêu chưa từng gặp lại cậu ta. Không ngờ kiếp này lại gặp nhau ở.

đây.

Tuy nhiên, ở trường trung học, Dương Thiếu Hoa đã luôn bắt nạt Trình Kiêu, vì vậy mối quan hệ giữa hai người không được tốt khiến Trình Kiêu có ấn tượng rất xấu về người này.

“Thật sự là cậu sao, Trình Kiêu!” Thanh niên tựa hồ đã xác nhận xong thân phận của Trình Kiêu, kinh ngạc nói.

“Dương Thiếu Hoa!” Trình Kiêu nhàn nhạt nói.

“Phải, là tôi, không nghĩ tới cậu còn nhớ tới tôi “Dương Thiếu Hoa cười nói.

Hồ Phi nhìn Dương Thiếu Hoa rồi hỏi: “Cậu là bạn học với cậu ta À.”

Dương Thiếu Hoa nói: “Đúng vậy, là bạn học cấp ba. Khi đó trong lớp chúng tôi cậu ta nổi tiếng là hồ lô ngu ngốc, ai cũng thích bắt nạt cậu ta. Cậu đoán xem, bây giờ cậu ta còn nhớ mối hận với tôi không?”

“Hồ lô ngu ngốc sao?” Hồ Phi cười cười, ánh mắt nhìn Trình Kiêu mang theo sự khinh thường.

Dương Thiếu Hoa tựa hồ đột nhiên nhớ tới việc gì, nhìn về phía Trình Kiêu, kinh ngạc hỏi: “Mà này, Trình Kiêu , tôi nghe nói không phải cậu ở rể nhà người ta sao? Tại sao cậu lại đi chung với cô cả nhà họ Y vậy?”

Sau đó, Dương Thiếu Hoa nhướng mày đồng thời cho Trình Kiêu một ánh mắt mà bất cứ tên đàn ông nào cũng hiểu được: “Được nha, cậu, cậu giỏi lắm, ngay cả cô cả của nhà họ Y ở Giang Nam cũng có thể bắt được tới tay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.