Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1574



Chương 1574

Kano William nói: “Ý ông là thực lực của ông rất cao hả?”

Bạch Hạc đại sư chỉ cười không nói, nhưng ai cũng nhìn ra được ông ta ngầm thừa nhận như vậy.

“Khu khu, vậy mọi người đều nên gọi tôi là… lão tiền bối, năm nay tôi đã hơn hai trăm tuổi rồi.” Kano William nghiêm túc nói, sau đó ngồi thẳng người ra vẻ uy nghiêm.

“Anh hơn hai trăm tuổi?” Y Linh che miệng cười duyên.

“Sao, không tin à?” Kano William nghiêm mặt hỏi.

Y Linh lườm anh ta, biểu cảm đó cực kỳ dễ thương: “Ban ngày ban mặt đừng có nói linh tinh.”

Kano William nhún vai, anh ta thật sự không nói linh tỉnh, hầu tước Huyết tộc có tuổi thọ cao nhất gần hai nghìn năm, Kano William là thân vương, tuổi thọ còn dài hơn hầu tước mấy lần.

Hai trăm tuổi ở Huyết tộc thật sự là rất trẻ. Tương đương với thời kỳ trẻ sơ sinh của loài người mà thôi.

“Hỗn xược!” Bạch Hạc đại sư nổi giận quát lên: “Cậu đang giều cợt tôi đấy à, có tin tôi xé nát miệng cậu không?”

Y Doãn vội vàng khuyên nhủ: “Bạch Hạc đại sư bớt giận, đừng chấp nhặt với trẻ con.”

Trên võ đài, chú Tần và ông Ngũ lại đấu thêm hai chiêu nữa, chú Tân đã không thể khống chế được chân khí lạnh lẽo trong người nữa.

Chân khí trong đan điền bị một luồng chân khí lạ xâm nhập, không thể điều khiển được.

Ông Ngũ cười giễu cợt, hiển nhiên đã phát hiện ra điều khác thường của chú Tân: “Kết thúc đi!”

Ông Ngũ điểm chỉ vào vị trí đan điền của chú Tân.

Ông ta muốn phá huỷ tu vi võ đạo của chú Tân!

“Dừng tay, tôi nhận thua!” Y Doãn cả kinh, đứng bật dậy từ chỗ ngồi.

Nhưng ông Ngũ hoàn toàn không thèm để ý, tốc độ tăng lên rất nhiều.

Thấy chú Tân sắp bị phế tu vi, Y Doãn vội vàng kêu cứu: “Bạch Hạc đại sư, cứu chú Tần!”

Bạch Hạc đại sư lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, ngoại trừ Đại La Kim Tiên, nếu không trong thời gian ngắn như vậy không ai có thể cứu được ông ta nữa!”

Y Doãn tái mặt, ngồi phịch xuống ghế.

“Thật không ngờ, hiệp một đã đánh bại được chú Tần!”

Tuy nhiên ngay khi ngón tay ông Ngũ tới gần cơ thể chú Tần.

Bồng nhiên hai chân ông Ngũ mềm nhũn, ngã dúi xuống đất.

Mà chú Tân đang cố gắng chuẩn bị đỡ đòn của ông Ngũ thì bất ngờ cắn răng, đá ông ta ra.

Rầm!

Ông Ngũ bị đá ra ngoài, ngã xuống ngay trước mặt Hồ Duy Hâm.

Nụ cười trên mặt Hồ Duy Hâm thoáng chốc cứng ngắc: “Sao có thể! Rõ ràng đã sắp thắng rồi, tại sao lại đột nhiên ngã xuống?”

“Là ai? Ai âm thầm ra tay hả? Thế này là phạm quy đấy!” Hồ Duy Hâm đứng bật dậy, hét lớn với xung quanh.

Y Doãn mừng rỡ, đứng bật dậy, hét to: “Hay!”

Bạch Hạc đại sư ngẩn ra, trong lòng ngờ vực: “Sao lại thế này?

Sao có thể thế này?”

Mọi người có mặt ai nấy đều tỏ vẻ nghi hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.