Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1575



Chương 1575

Vừa rồi rõ ràng ông Ngũ đã chiếm ưu thế, sắp thắng đến nơi, sao có thể bất chợt ngã xuống?

Hơn nữa cao thủ cấp bậc như ông ta đã gần tới tu vi Tông Sư Cảnh rồi, sao lại đột nhiên ngã xuống?

Loại sai lầm cấp thế không thể thấp hơn thế này, với cảnh giới của ông Ngũ là không thể nào phạm phải được.

Nói cách khác, bạn đã bao giờ thấy Tông sư Võ đạo đột ngột ngã xuống chưa?

Ông lớn Quảng Bắc Ngạo Trường Không cũng tỏ vẻ khó hiểu, nhìn ông lão mặc vest đen bên cạnh, cung kính hỏi: “Ông Kỳ, chuyện này là thế nào?”

Ông Kỳ cũng không hiểu ra sao: “Tôi cũng không nhìn ra lý do, hơn nữa tôi cũng không phát hiện có ai lén ra tay. Nơi đây cao thủ nhiều như mây, muốn đánh lén mà không bị phát hiện gần như không khả thi!”

“Trừ khi thực lực của người này đã đạt tới cảnh giới Võ Đạo trong truyền thuyết.”

“Nhưng điều này là không thể nào.”

Ngạo Trường Không gật đầu, nếu thật sự có người có thể đạt đến cảnh giới Võ Đạo trong truyền thuyết thì sao còn tới nơi này?

Người như vậy, ai có thể mời nổi?

Thẩm Viêm cau mày nhìn võ đài, ông ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Mật ở bên cạnh khẽ nhíu mày: “Nghiêm đại sư, có người đánh lén à?”

Trên ghế ngồi bên cạnh có một ông lão trông như giáo viên, ông ta lắc đầu: “Không phải, nếu có người đánh lén thì chắc chắn không qua được bao nhiêu con mắt ở đây.”

“Có lẽ là ông Ngũ đó vốn đang bị thương, vừa rồi đánh nhau khiến vết thương cũ tái phát nên mới đột ngột ngã xuống.”

Thẩm Viêm cười bảo: “Thế thì Hồ Duy Hâm đúng là xui xẻo, thành phố Ôn Cương sắp về đến tay rồi lại để mất.”

Y Linh ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Trình Kiêu, lặng lẽ xích lại gần, một mùi hương thơm thanh mát dễ chịu ập về phía Trình Kiêu.

“Là cậu giúp chú Tân đúng không?” Y Linh nhỏ giọng hỏi.

“Đúng thế.” Trình Kiêu thẳng thắn thừa nhận, cho dù bị người khác nghe thấy anh cũng không sợ, vì ở hiện trường chẳng ai có thể phát hiện ra người ra tay là anh.

Y Doãn phấn khích hét lớn với Hồ Duy Hâm qua võ đài: “Hồ Duy Hâm, ông thua rồi, sau này thành phố Phong Lan của ông sẽ thuộc về tôi!”

Nơi có thể so sánh với thành phố Ôn Cương ở Giang Bắc phải nói đến thành phố Phong Lan, hơn nữa thành phố Phong Lan cũng năm giữa Giang Nam và Giang Bắc, tiện cho nhà họ Y kiểm soát.

Hồ Duy Hâm trầm mặt: “Biết rồi.

Chú Tân cố gắng bước xuống võ đài, khi tới chỗ Y Doãn thì đã không gắng gượng được nữa.

Cơ thể chú Tân mềm xuống, suýt thì ngã gục.

May mà thuộc hạ của Y Doãn nhanh tay nhanh mắt, đỡ được chú Tân.

Y Doãn lo lắng nói: “Chú Tân, chú bị thương à?”

“Không sao, điều chỉnh lại hơi thở một lúc là được!” Chú Tân đáp.

“Vậy thì tốt.” Y Doãn vẫn hơi lo lắng: “Mau đỡ chú Tần ngồi xuống đi: “Vâng”

Bạch Hạc đại sư bỗng nhìn Trình Kiêu, trong mắt thoáng qua nụ cười nham hiểm.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.