Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1586



Chương 1586

Một lát sau, cô ta mới kiềm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ là cảm thấy quá chênh lệch so với hình tượng Trình đại sư trong lòng con, nhất thời khó chấp nhận được, một lát nữa sẽ tốt lên thôi.”

Thấy con gái không sao, Thẩm Viêm lại nhìn về phía sàn đấu.

Còn Bạch Hạc đại sư ở bên cạnh Y Doãn cũng khá sững sờ, sau đó thì cười to: “Ông Y, không ngờ cái tên này lại giả mạo Trình đại sư, cậu ta đúng là tự tìm đường chết!”

Y Doãn cau mày, nhìn Bạch Hạc đại sư bằng nét mặt bất đắc dĩ, cũng không giải thích, có giải thích ông ta cũng sẽ không tin.

Chú Tân và Y Linh cũng nhìn Bạch Hạc đại sư với vẻ cảm thông, đều không nói gì.

Dường như Bạch Hạc đại sư cũng cảm nhận được thái độ kỳ lạ của mọi người, ông ta đảo mắt nhìn mọi người, sau đó nói với Y Doãn: “Sao vậy? Chẳng lẽ mọi người thật sự tin rằng cậu ta là Trình đại sư!”

Y Linh nghiêm túc đáp: “Cậu ấy chính là Trình đại sư.”

Bạch Hạc đại sư tỏ vẻ khinh thường: “Cô Y, nếu u ta là Trình đại sư thì toàn bộ người trên thế giới đều là đại sư rồi!”

“Trình đại sư trong truyền thuyết là một người oai phong đến mức nào, cậu ta có chỗ nào giống Trình đại sư chứ!”

Y Linh không nói gì mà nhìn về phía Kano William đã lợi dụng thời cơ quay lại vị trí: ‘Anh có bị sao không? Hay là đến bệnh viện khám thử đi!”

Kano Willam nhíu mày với Y Linh: “Công chúa xinh đẹp, cô đang quan tâm tôi sao? Có phải cuối cùng cô cũng cảm động trước lòng thành của tôi, chuẩn bị chấp nhận tôi rồi không?”

Y Linh bất đắc dĩ trợn mắt, không thèm để tâm đến Kano William: “Trông có vẻ là anh không chết được đâu.”

Trên sàn đấu, Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, trong giọng nói chứa đựng sát khí nồng đậm: “Trình đại sư, cậu không nên đến Giang Nam ra oai!”

“Ngoan ngoãn ở trong Lĩnh Nam không phải tốt hơn sao? Cứ muốn chạy đến Giang Nam gây chuyện làm gì”

“Lần này, chắc chắn cậu chỉ có đi mà không có về rồi.”

Trình Kiêu nhìn Lạc Vô Cực với nét mặt bình thản: “Vậy cũng phải xem ông có bản lĩnh hay khôngn đã.”

Nét mặt Lạc Vô Cực vô cùng nghiêm túc, ông ta đập quải trượng trong tay xuống đất: “Cậu xem cho kỹ đây.”

Rắc!

Mặt đất cẩm thạch cứng rắn nứt ra, quải trượng kỳ lạ dài hai mét trong tay Lạc Vô Cực cũng nứt ra từ giữa tựa như mạng nhện.

Hai tay ông ta khẽ run, một thanh trường thương màu bạc loé lên ánh sáng chói mắt trong không chung.

“Thì ra thương của ông ta ở đó!” Ông Nghiêm ở bên cạnh Thẩm Viêm tỏ vẻ kích động.

“Quả nhiên đúng như dự đoán của ông Nghiêm, ông ta chính là lão tổ nhà họ Lạc, Thương Thần Lạc Vô Cực!” Thẩm Viêm nói với ông Nghiêm bằng nét mặt khâm phục.

Dù Thương Thần Lạc Vô Cực là tiền bối của giới võ đạo Giang Nam, nhưng với thân phận của mấy nhân vật lớn như bọn họ, đương nhiên cũng từng nghe nói đến tiếng tăm của ông ta.

“Thương Thần Lạc Vô Cực, đây chính là nhân vật đã nổi tiếng mấy chục năm. Dù gần đây Trình đại sư nổi tiếng nhanh chóng, khí thế mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, hoàn toàn không thể là đối thủ của nhân vật đã thành danh lâu năm như: Lạc Vô Cực!”

“Đoán chừng Trình đại sư này còn không thể chịu nổi ba chiêu trước Thương Thần Lạc Vô Cực!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.