Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1593



Chương 1593

“Cậu… Cậu ta là cao thủ cấp truyền thuyết ư! Sao có thể?”

“Ha ha, t ¡ nói với một cao thủ cấp truyền thuyết võ đạo là anh ta không hiểu võ đạo!”

“Đúng là buồn cười! Tôi đột nhiên cam thấy mình lúc đó rất giống một con hề!”

Ngạo Tứ Hải ở bên kia cũng như mẹ bị giãm phải đuôi, lập tức nhảy cãng lên, kinh ngạc nói: “Sao có thể!”

“Sao anh ta có thể mạnh đến mức nào?”

Ngạo Tứ Hải cũng không thể chấp nhận được việc Trình Kiêu có thể mạnh đến mức này.

Ngạo Trường Không hừ lạnh: “Bảo con xin lỗi cậu ta con còn không chịu, bây giờ phục rồi chứ!”

“Phục rồi!” Ngạo Tứ Hải lập tức ngồi xuống ghế với nét mặt đờ đẫn.

Hồ Duy Hâm thay đổi sắc mặt, nói với Hồ Phi đang tỏ vẻ không cam lòng: “Mau đi thôi!”

Hồ Phi cau mày, nhìn ba mình với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao?”

“Con đắc tội thăng nhóc kia, ngay cả lão tổ nhà họ Lạc mà cậu ta cũng giết được, người tiếp theo chắc chắn là chúng ta. Lúc này còn không đi, lát nữa muốn đi đã không còn kịp nữa rồi.

Hâm nhỏ giọng nói.

Hồ Phi khinh thường cười khẩy: “Dù Lạc Vô Cực rất mạnh, nhưng ông ta là võ giả. Chúng ta chỉ là người bình thường, chẳng lẽ cậu ta còn không bỏ qua cho cả người bình thường hay sao?”

Hồ Duy Hâm đáp: “Cẩn thận vẫn là tốt hơn, lỡ như cậu ta muốn giết chúng ta, thì muốn đi cũng đã muộn rồi “Được, chúng ta đi thôi.” Dường như Hồ Phi cũng cảm nhận được nguy hiểm, cuối cùng vẫn chọn nghe theo ý kiến của Hồ Duy Hâm Ba con nhà họ Hồ lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị trốn khỏi, ngay cả quà tặng dưới ghế cũng không mang theo.

Nhưng ba con nhà họ Hồ vừa rời khỏi chỗ ngồi, Trình Kiêu không nói gì, nhưng Kano William ở bên cạnh Y Linh chợt cất giọng khó chịu: “Muốn đi à? Không có cửa đâu!”

Kano William nhanh chóng bay về phía ba con nhà họ Hồ.

Trình Kiêu nhìn thoáng qua, không nhúng tay vào.

Chẳng mấy chốc, Kano William đã dừng lại trước mặt ba con nhà họ Hồ, chặn đường bọn họ.

“Cút đi!” Hồ Phi mắng to.

Kano William nở nụ cười xấu xa: “Chết đến nơi rồi còn phách lối như thế à!”

“Chết đi!”

Kano William đột nhiên đấm một phát vào ngực Hồ Phi.

Phụt!

Khoé miệng Hồ Phi có máu tươi chảy ra, trái tim cũng bị đánh vỡ.

“Anh… dám giết Hồ Phi còn chưa nói hết câu đã chậm rãi ngã xuống.

“Con trai!” Hồ Duy Hâm tỏ vẻ đau buồn, nhưng cũng không quá thống khổ.

Ông ta còn lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin Kano William: “Đại sư, tôi cũng chưa từng đắc tội với cậu, những chuyện này đều do Lạc Vô Cực ép tôi làm, không liên quan gì đến tôi! Mong đại sư tha mạng cho tôi, sau này ta sẵn lòng phục tùng đại sư, vì đại sư vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

„” Kano William nhìn Hồ Duy Hâm với vẻ ghét bỏ, phất tay một cái như đuổi ruồi: “Tôi cũng không định giết ông, ông không cần phải cầu xin.”

Hồ Duy Hâm thoáng sửng sốt, trong lòng thấy oán hận, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Kano William.

“Cảm ơn đại sư tha mạng!” Hồ Duy Hâm dập đầu với Kano William, thái độ vô cùng kính cẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.