Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1606



Chương 1606

Phía trên đài đá dựng chín cột đá bạch ngọc cao ngang một người, trên mỗi một cột đá cũng điêu khắc những hoa văn phức tạp mà huyền ảo, những hoa văn kia nối liền với mặt đất, giống như kéo dài đến chỗ sâu trong lòng đất, không biết điểm cuối cùng kết nối với nơi nào.

Một trăm ba mươi sáu thành viên Chân Vũ Tông không ngừng rót chân khí trong cơ thể của mình vào trong chín cây cột đá kia, chín cây cột đá bạch ngọc kia dần dần sáng lên, xung quanh có ánh điện vờn quanh.

Tông chủ của Chân Vũ Tông là Lý Huyền Phong, mạnh mẽ đánh ra một đạo chân khí, hét lớn một tiếng.

“Lên!”

Ngay lập tức, trên bệ đá phản chiếu ra một màn sáng. Trong màn sáng chính là bản đồ thực tế của Cửu Phong Nhạn Đãng.

Ở giữa Cửu Phong Nhạn Đấng có hai thanh niên, chính là Trình Kiêu và Thư Nam.

Lý Huyền Phong lộ vẻ mặt đắc ý, cười lạnh: “Hừ, Trình đại sư, anh có thể giết Thương Thần Lạc Vô Cực, nhưng anh lại không phá được Chân Võ Cửu Tiệt Trận của tôi.”

“Sự kiêu ngạo của anh cuối cùng sẽ khiến cho anh phải chết ở đây”

“Diệt!”

Lý Huyền Phong chỉ mạnh về phía một cây cột đá bạch ngọc trên bệ đá, một luồng linh lực bắn ra, cây cột đá bạch ngọc kia lập tức tỏa ra anh sáng rực rỡ.

Trên màn sáng phía trên bệ đá, một trong chín ngọn núi cao lớn của dãy núi Nhạn Đãng không ngờ lại bay lên, trực tiếp bắn về phía Trình Kiêu.

Trong đại trận, Trình Kiêu nhìn ngọn núi khổng lồ, che khuất nửa bầu trời, giống như một người khổng lồ từ thời viễn cổ, phát ra tiếng gầm gừ phần nộ.

Cùng lúc ngọn núi rơi xuống, bầu trời trên đỉnh đầu Trình Kiêu càng ngày càng nhỏ lại, bóng tối càng lúc càng lớn hơn. Cho đến khi Trình Kiêu chỉ có thể nhìn thấy đáy ngọn núi, không hề nhìn thấy một chút bầu trời nào nữa.

“Đây là ảo giác sao?” Nhìn ngọn núi cao lớn đang đổ ập về phía mình, Thư Nam không dám tin tự hỏi.

Trình Kiêu nghiêm túc nói: “Đây là ảo giác, đồng thời đây cũng không phải ảo giác. Đây là đại trận điều động toàn bộ lực lượng của dấy núi, mô phỏng ra ngọn núi.

“Mặc dù ngọn núi thực sự căn bản không hề di chuyển, nhưng ngọn núi đang đập về phía chúng ta, cùng với ngọn núi thực sự kia giống nhau như đúc.”

Thư Nam lộ vẻ mặt ngưng trọng: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Loại lực lượng của đất trời này, dùng sức người làm sao có thể chống cự được?”

Trình Kiêu nói: “Nếu như đại trận này ở thời kỳ toàn thịnh, hơn nữa người điều khiển đại trận chính là chủ nhân sáng tạo đại trận thì có lẽ uy lực của ngọn núi này không khác gì ngọn núi thực sự.”

“Tuy nhiên, thực lực của người thực sự khống chế đại trận không bằng một phần vạn chủ nhân sáng tạo đại trận lúc trước. Cho nên, uy lực của đại trận cũng suy yếu đi rất nhiều lần.”

Thư Nam nói: “Nói như vậy, ngọn núi ở trước mắt này, thực ra có thể xem như giả. Hay nói cách khác là uy lực chỉ bằng một phần vạn ngọn núi thực sự!”

“Có thể hiểu như vậy.” Trình Kiêu nói: “Tuy nhiên, mặc dù chỉ có uy lực bằng một phần vạn uy lực của ngọn núi thực sự thì cũng không thể khinh thường.”

Thật vậy, nghĩ đến Cửu Phong Nhạn Đãng kia to lớn cỡ nào, nếu như là toàn bộ ngọn núi đập xuống, chẳng khác nào một con voi đè lên một con gà.

Cho dù lực lượng của ngọn núi đã suy yếu rất nhiều lần, nhưng thể tích cực lớn của nó vẫn hiện ra ở đó như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.