Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1626



Chương 1626

*À không, tôi phục tùng mệnh lệnh!” Ứng Đông Lai nhìn Trình Kiêu một cái rồi vội vàng chạy đi, ánh mắt kia rõ ràng đang nói rằng: Tôi đi trước, tự cậu cầu phúc đi!

Ứng Đông Lai rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hồng Sơn Hà và Trình Kiêu.

Sắc mặt Hồng Sơn Hà lập tức trở nên u ám “Cậu biến mất hơn bốn tháng, mặc kệ không hỏi đến đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long, suýt nữa phá hủy đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long, trách nhiệm này cậu gánh nổi không!”

Trình Kiêu không phản bác, chuyện này quả thật là anh không đúng. Là anh sơ sót, khiến cho đội viên của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long gặp nguy hiểm.

Nếu không phải Ứng Đông Lai cẩn thận, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, rất có thể các đội viên của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long sẽ phải chịu thương tổn không thể cứu vãn.

Thấy Trình Kiêu không nói lời nào, cuối cùng Hồng Sơn Hà cũng cảm thấy hả giận.

Cho tới bây giờ, ông ta chưa từng đạt được kết quả tốt khi ở trước mặt Trình Kiêu. Cho nên, Hồng Sơn Hà vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ Trình Kiêu một trận, để anh thu bớt tính cách không coi ai ra gì này.

Nhưng mà, Hồng Sơn Hà căn bản không tìm được cơ hội. Mỗi lần, rõ ràng Trình Kiêu gặp phải nguy hiểm không cách nào vượt qua, nhưng kết quả cuối cùng lại đều là biến nguy thành an.

Khiến Hồng Sơn Hà muốn dạy dỗ Trình Kiêu nhưng không thể bắt được cơ hội.

Lần này đội viên của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long xảy ra chuyện, Trình Kiêu không cách nào chối bỏ trách nhiệm, cuối cùng Hồng Sơn Hà cũng bắt được cơ hội, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho Trình Kiêu.

“Mỗi một thành viên của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long đều trải qua tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong vô số binh lính, bọn họ lập được công lao hiển hách cho quốc gia, mỗi một người đều là báu vật của quốc gia. Đại tộc trưởng vô cùng tin tưởng cậu, cho nên mới c biệt cất nhắc cậu trở thành huấn luyện viên của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long, không ngờ cậu lại vô trách nhiệm như vậy, cậu xứng với lòng tin của Đại tộc trưởng đối với cậu sao!”

Hồng Sơn Hà dứt khoát chụp cái mũ này lên đầu anh, suýt nữa đã chuyện bé xé ra to luôn rồi “Được rồi, bọn họ chỉ là tu vi tăng trưởng quá nhanh, tố chất cơ thể không theo kịp, cũng không phải là không thể cứu vãn, ông nói cũng khoa trương quá rồi?” Trình Kiêu không kiên nhẫn cắt ngang lời Hồng Sơn Hà.

Hồng Sơn Hà lập tức nổi giận: “Sao cậu lại có thái độ này! Từ trước đến giờ, chuyện của quốc gia không bao giờ là chuyện nhỏ!

Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu là nhân viên của chính phủ Á tộc, xin hãy chấn chỉnh lại thái độ của mình!”

Trình Kiêu nhìn Hồng Sơn Hà, thản nhiên nói: “Ba ngày, tôi đảm bảo trả lại cho ông một đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long khỏe mạnh hoạt bát”

Hồng Sơn Hà hơi ngẩn ra, lạnh lùng cười nói: “Ba ngày? Trong quân không nói chơi!”

Mặc dù Hồng Sơn Hà hoàn toàn không rõ vì sao những đội viên này đột nhiên trở nên nóng nảy, nhưng nhiều đội viên như vậy, sao ba ngày có thể chữa khỏi được?

“Tôi băng lòng viết giấy cam kết thực hiện quân lệnh!” Trình Kiêu nói.

“Tốt, đây chính là cậu nói đấy!” Hồng Sơn Hà vui mừng.

Hồng Sơn Hà lập tức lấy ra một tời giấy trắng, để Trình Kiêu viết giấy cam kết thực hiện quân lệnh.

Nhìn Trình Kiêu ký tên mình lên, Hồng Sơn Hà giống như bắt được nhược điểm của Trình Kiêu, đắc ý cười nói: “Ba ngày, cậu cũng đừng quên!”

“Tất nhiên, chỉ cần ba ngày: Trình Kiêu nói.

Vì thoát khỏi lải nhải không ngừng của Hồng Sơn Hà, Trình Kiêu chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.