Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1634



Chương 1634

“Không cần gì cả, ngày mai tôi sẽ tới Dược Thần Cốc đổi dược liệu, cứu chồng cô.” Trình Kiêu truyền âm nói.

Cô gái không viết mà quỳ xuống trước mặt Trình Kiêu.

Trình Kiêu một tay đỡ lẫy cô, thông qua truyền âm nói: “Không cần cảm tạ tôi, nếu muốn cảm tạ thì cảm tạ chính cô đi, là tấm chân tình của cô đã làm tôi cảm động.”

Đêm đó, Trình Kiêu tìm một khách sạn gần đó để ở lại Sáng sớm hôm sau, Trình Kiêu và Tiểu Cúc lại lần nữa đến trước cổng Dược Thần Cốc.

Tiểu Cúc chính là tên của cô gái đó, tên của chàng trai trẻ kia là Tiểu Phong, Trình Kiêu đã biết được tên bọn họ vào ngày hôm qua.

Có điều, Trình Kiêu đã dùng Linh Lực thay đổi diện mạo. Dù sao, lần này anh chỉ tới xin thuốc, không muốn đại khai sát giới ở Dược Thần Cốc.

Nếu dùng diện mạo của mình, với mâu thuần giữa anh và Dược Thần Cốc, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

Tiểu Cúc thì không thay đổi diện mạo, vẫn là bộ quần áo vải thô vá đó, nửa khuôn mặt bị tóc che đi, đây cũng là một kiểu bảo vệ đối với cô.

Vào buổi sáng, người ở Dược Thần Cốc khá ít.

Có điều, Trình Kiêu lại nhìn thấy Cậu Nghiêm ở cổng.

Xem ra, tên Cậu Nghiêm vô cùng ghi hận, sáng sớm đã cố tình đứng ở cổng đợi Trình Kiêu.

Tiểu Cúc cũng nhìn thấy, nhẹ nhàng giật giật góc áo Trình Kiêu, dùng ánh mắt ra hiệu.

Trình Kiêu truyền âm cho cô: “Đừng sợ, cứ đi theo tôi là được.”

Trình Kiêu dẫn theo Tiểu Cúc, bắt đầu xếp hàng, trước mặt bọn họ có mười ba người.

Khác với hôm qua, có hàng chục người xếp hàng.

Lúc này, một thanh niên nhuộm tóc vàng, từ trước mặt đi tới.

Ánh mắt anh ta quan sát trong đám đông, lúc nhìn thấy Trình Kiêu, đột nhiên dừng lại Sau đó, anh ta đi về phía hai người Trình Kiêu và Tiểu Cúc.

“Người anh em, có muốn đi cửa sau không?” Người thanh niên đó thấp giọng nói.

“Là ý gì?” Trình Kiêu hỏi.

“Ngu ngốc, chính là không cần xét duyệt nữa, trực tiếp vào trong.”

Người thanh niên nói.

“Vào Dược Thần Cốc còn cần phải xét duyệt sao?” Trình Kiêu hỏi với vẻ khó hiểu.

Người thanh niên nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Đương nhiên, anh là người nơi khác tới đúng không. Xem ra căn bản không biết quy tắc của Dược Thần Cốc, hiện tại Dược Thần Cốc đã không bán đan dược nữa. Tất cả các đan dược đều phải lấy đồ vật ra đổi.”

“Có điều, để đề phóng những người lập lờ đánh lận con đen kia trà trộn vào trong, vì vậy sẽ có một lần xét duyệt với người tới trao đổi. Nếu người phụ trách xét duyệt phát hiện giá trị đồ vật căn bản không qua cửa, ngay cả cổng anh cũng không vào nổi.”

Trình Kiêu nói: “Vậy có nghĩa là, chỉ cần đồ vật có giá trị, đương nhiên sẽ có thể thông qua xét duyệt.”

Người thanh niên cười khà khà nói: “Điều đó cũng chưa chắc, đồ vật có giá trị hay không cần phải do người xét duyệt quyết định.”

“Cho dù đồ vật của anh rất có giá trị, nhưng nếu người xét duyệt nói là không có giá trị thì anh cũng không thể vào cổng.”

Trình Kiêu hỏi: “Vậy đi cửa sau thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.