Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1639



Chương 1639

Tuy nhiên, mọi người đều cảm thấy rắng những gì đại quản gia nói rất có lý, tiếp tục nhao nhao tán đồng.

trải qua sao rang bao nhiêu lần lửa, sao có thể giữ lại được mùi thơm? Giống như đốt than củi vậy, thứ đốt ra đều là màu đen, nếu không phải là màu đen thì chứng tỏ chưa đến lúc.”

“Đây là luyện đan, sao có thể đánh đồng với việc đốt than được.”

“Luyện đan thì sao chứ, tôi cảm thấy nó cũng giống như đốt than củi.

Nghe thấy sự bàn luận của đám người, đại quản gia càng thêm đắc ý.

“Còn một điểm nghỉ vấn cuối cùng.”

HƯƠNG 594: ĐẠI QUẢN GIA GÂY KHÓ DÊ 3⁄7 Đại quản gia đột nhiên nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Hỏi một chút, năm nay cậu hai mươi tuổi chưa?”

Không chờ cho Trình Kiêu trả lời, đại quản gia đã trực tiếp quay mặt về phía mọi người, lớn tiếng nói: “Mọi người nghĩ xem, một luyện đan sư cao cấp, người nào chẳng phải trải qua luyện tập mấy chục năm trời mới có thể luyện ra đan dược cực phẩm.”

Đại quản gia chỉ vào Trình Kiêu: “Mà cậu ta, cùng lắm mới ngoài hai mươi tuổi, với độ tuổi của cậu ta, sao có thể biết luyện chế đan dược cực phẩm chứ?”

Cuối cùng, đại quản gia đưa ra kết luận: “Cho nên, tôi nghĩ viên đan dược này nhất định là giả.”

“Đúng vậy, là giả! Vẫn là đại quản gia có con mắt tinh tường, vừa nhìn đã nhìn ra được viên đan dược này là giả!” Cậu Nghiêm ở sau lưng lớn tiếng hò hét Sau lời giải thích của đại quản gia, những người xung quanh cũng đều tin tưởng đại quản gia “Thì ra là đồ giả! Tôi nói mà, cậu ta trẻ tuổi như vậy, sao có thể có đan dược cực phẩm chứ.

“Tên nhóc này nhất định là đầu óc có vấn đề rồi, lấy đan dược giả đến Dược Thần Cốc lừa gạt! Dược Thần Cốc là lão tổ tông của việc luyện đan, cậu ta cũng không động não mà nghĩ”

Mọi người nhìn Trình Kiêu, nhao nhao cười khẩy, lộ ra một chút khinh thường.

Thậm chí, ngay cả nhân viên xét duyệt kia cũng có chút hoài nghĩ đan dược của Trình Kiêu có phải thật sự là giả không.

Cậu Nghiêm ở phía sau cười khẩy, nói: “Lấy đan dược giả lừa Dược Thần Cốc, đầu óc bị lừa đá rồi sao? Mau cút đi!”

“Cút đi.”

Một số thuộc hạ bên cạnh Cậu Nghiêm hét lớn với sự khinh thường trên khuôn mặt.

Đại quản gia đắc ý nhìn Trình Kiêu một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Nhóc, cho dù đan dược của cậu là thật, đến tay tôi đây cũng có thể nói thành giả, ai bảo đến tôi mà cậu cũng không nể mặt mũi, lại dám đánh cháu trai tôi, đáng đời!”

Trình Kiêu nhìn đại quản gia với vẻ mặt không chút biểu cảm, lãnh đạm nói: “Miệng của ông thật lợi hại. Nếu ông đã nói đây là đồ giả vậy tôi vào Dược Thần Cốc hỏi Cốc chủ các ông xem sao, xem xem đan dược của tôi là thật hay là giả”

Sắc mặt đại quản gia lập tức thay đổi, ông ta làm như vậy là lợi dụng quyền lực, nếu Cốc chủ nhìn thấy viên đan dược này, chắc chắn sẽ nhận ra đây là viên đan dược cực phẩm thực thụ.

Đến lúc đó, với chất lượng của viên đan dược này, chắc chắn sẽ được Cốc chủ coi như bảo vật.

Mặc dù đại quản gia có quyền lực không nhỏ ở Dược Thần Cốc, nhưng so với những người cấp cao thực sự trong Dược Thần Cốc, ông ta chỉ là một người hầu.

Một khi Cốc chủ biết được ông ta từ chối viên đan dược cực phẩm trân quý như vậy vào cửa, chắc chắn sẽ trách phạt ông ta, nói không chừng sẽ tước đi chức vị quản gia của ông ta.

Vì vậy, cho dù như thế nào, ông ta cũng không thể để cho Trình Kiêu vào Dược Thần Cốc.

“Hừ, cậu xem Dược Thần Cốc tôi đây là nơi nào? Cậu nói vào là vào sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.