Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1644



Chương 1644

Trình Kiêu chỉ yên lặng đứng ở đó, nhắm mắt dưỡng thần Lần này tới Dược Thần Cốc, chỉ là tìm dược liệu, Trình Kiêu cố gắng nhịn ý nghĩ manh động đại khai sát giới.

Rất nhanh, cốc chủ của Dược Thần Cốc – Mạc Tu Võ dẫn theo ba trưởng lão của Dược Thần Cốc tới hiện trường.

“Cốc chủ!”

Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, chủ động nhường một con đường cho Mạc Tu Võ.

Mạc Tu Võ quét qua mọi người, nhìn thấy đại quản gia nửa bên mặt như cái đầu heo thì hơi nhíu mày.

Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người của thủ lĩnh đội bảo vệ, hỏi đầy uy nghiêm: “Có chuyện gì?”

Thủ lĩnh đội bảo vệ cung kính cúi người, kể lại một lượt sự việc đã xảy ra, bao gồm cả việc Trình Kiêu phản bác đại quản gia.

Mạc Tu Võ lạnh lùng liếc nhìn đại quản gia, đại quản gia lập tức lộ ra bộ dạng đáng thương: “Cốc chủ, tên nhóc này đánh bảo vệ của chúng ta, còn sỉ nhục Dược Thần Cốc của chúng ta, tôi quá tức giận, phản bác cậu ta vài câu thì bị cậu ta đánh thành như này.

“Cốc chủ, cậu ta đánh tôi không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để cậu ta sỉ nhục Dược Thần Cốc của chúng ta.”

Đại quản gia nói rất hiên ngang, hoàn toàn là dáng vẻ thề chết vinh còn hơn sống nhục, một lòng suy nghĩ cho Dược Thần Cốc.

Mạc Tu Võ lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, bất luận như nào, người này dám ra tay đánh người của Dược Thần Gốc thì là coi thường Dược Thần Cốc.

“Nhóc con, cậu là con cái nhà ai? Dược Thần Cốc không phải nơi cậu có thể quậy phá! Hôm nay nếu cậu không nói ra 1 lý do có thể khiến tôi tin thì cậu đừng đi nữa!”

Mặt mày Trình Kiêu bình thản, cái gì cũng không nói, trực tiếp lấy ra viên Trúc Cơ Đan đó. Búng một cái, viên đan dược đó vững vàng được Mạc Tu Võ bắt lấy.

Mạc Tu Võ nhìn, ngay lập tức lộ ra vẻ sửng sốt: “Đây là đan dược cực phẩm!”

“Cậu là có ý gì?” Mạc Tu Võ hỏi.

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Tôi tới đổi dược liệu, quản gia của ông nói đan dược của tôi là giả.”

Trong lòng đại quản gia chợt thắt lại, lúc này muốn xem phản ứng của Mạc Tu Võ.

Cũng là lúc quyết định vận mệnh của ông ta.

Ông ta từ đầu tới cuối không tin lời của Trình Kiêu, ông ta cố gắng làm việc mười mấy năm cho Dược Thần Cốc mới có được vị trí quản gia, cốc chủ sao có thể vì một viên đan dược mà vứt bỏ ông ta!

Mạc Tu Võ rất rõ, đan dược này đương nhiên không phải giả, không những không phải giả, nó còn có chất lượng hơn tất cả đan dược cực phẩm trong Dược Thần Cốc của ông ta.

Nhưng nếu Mạc Tu Võ thừa nhận đan dược này là thật, điều đó đồng nghĩa vứt bỏ quản gia của ông ta.

“Đan dược này là giả!” Mạc Tu Võ mặt mày nghiêm nghị nói.

Tuy viên đan dược cực phẩm này tốt, nhưng muốn có được, Dược Thần Cốc của ông ta cũng chắc chắn phải bỏ ra một ít đồ quý giá để trao đổi.

Hơn nữa, cho dù quản gia không đúng, nhưng dù sao cũng là người của Dược Thần Cốc ông ta, bây giờ làm ở trước mặt nhiều đệ tử của Dược Thần Cốc như này, nếu ông ta từ bỏ quản gia như thế, chắc chắn sẽ làm lạnh lòng một số người.

“Cốc chủ, ngài chính là cha mẹ tái sinh của tôi, sau này tôi nguyện ý nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, vạn chết không từ vì Dược.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.