Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1647



Chương 1647

Trình Kiêu cười lạnh trong lòng, những người này lại đang thương lượng làm sao đối phó anh!

Nhưng không biết, anh đã tới đại diện của bọn họ.

“Khụ!” Mạc Tu Võ ho khẽ một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người.

“Cốc chủ!”

Mọi người gật đầu chào Mạc Tu Võ.

“Các vị, cậu bạn ở đằng sau tôi tới trao đổi dược liệu với chúng tai”

Nói xong, Mạc Tu Võ xoay người, nhìn Trình Kiêu, khẽ cười nói: “Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cậu tên gì?”

“Tôi tên Trịnh Kiều.” Trình Kiêu thay đổi dung mạo, đương nhiên cũng không thể dùng tên thật.

Một ông lão mặt xanh, khinh thường đánh giá Trình Kiêu: “Muốn trao đổi dược liệu với Dược Thần Cốc tôi, đồ bình thường, Dược.

Thần Cốc tôi không nhìn trúng!”

“Tuổi của cậu còn trẻ, có thể có đồ tốt gì!”

Mạc Tu Võ cười ha ha nói: “Tam trưởng lão đừng xem nhẹ người khác, cậu Trịnh này mang tới một viên đan dược cực phẩm!”

“Cái gì? đan dược cực phẩm? Cốc chủ, ngài không nhầm chứ, cậu ta trẻ như vậy, sao có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm?”

Một đám cao tầng trong Dược Thần Cốc đều có vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu, trên mặt lộ vẻ khó tin Ông lão vừa nói chuyện đó càng có cười mỉa: “Cốc chủ, ngài có phải nhầm lẫn không? Dược Thần Cốc của chúng ta cũng không có mấy viên đan dược cực phẩm, cậu ta kiếm đâu ra!”

“Ngài sẽ không bị cậu ta lừa đấy chứ!”

Mạc Tu Võ cười ha ha nói: “Mọi người đừng gấp, cậu ta không phải dùng đan dược cực phẩm để trao đổi, mà dùng đan phương của đan dược cực phẩm để trao đổi!”

Vừa rồi khi nghe thấy Mạc Tu Võ nói nửa câu trước, trong lòng mọi người thả lỏng, một thanh niên nhìn trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, lấy đâu ra đan dược cực phẩm!

Nhưng nghe hết lời của Mạc Tu Võ, tất cả mọi người đều sững người, cả đại diện chết lặng!

Mạc Tu Võ rất hài lòng về thái độ của mọi người, ngay cả ông ta khi nghe thấy Trình Kiêu nguyện ý lấy ra đan phương của đan dược cực phẩm để trao đổi thì trong lòng rất mừng rỡ.

Vì vậy, ông ta ngay cả quản gia làm việc nhiều năm cho Dược Thần Cốc cũng vứt bỏ.

Bây giờ nhìn thấy các trưởng lão sững sờ hơn biểu cảm lúc đầu của ông ta, Mạc Tu Võ rất hài lòng.

“Cốc chủ, điều này là thật sao? Phương thuốc luyện chế đan dược cực phẩm quý giá cỡ nào, ngay cả Dược Thần Cốc chúng ta tới nay cũng không có, cậu ta lấy đâu ra đan phương!” Tam trưởng lão hoàn hồn lại, hỏi với vẻ nghỉ hoặc.

“Đúng, tam trưởng lão nói đúng, nhìn tuổi tác của cậu ta nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, cậu ta sẽ có đan phương cực phẩm sao?”

Những người khác cũng không tin.

Mạc Tu Võ sớm đã đoán được sẽ như vậy, ông ta khẽ mỉm cười nhìn sang Trình Kiêu: “Cậu Trịnh, mời cậu lấy viên đan dược cực phẩm đó cho mọi người xem!”

Trình Kiêu ý niệm khẽ động, một viên Trúc Cơ Đan xuất hiện trong tay, búng về phía tam trưởng lão.

Tam trưởng lão kinh ngạc, vội vàng nhận lấy, trong lòng hơi ngạc.

nhiên: “Tên nhóc này, đan dược cực phẩm quý giá cỡ nào, cậu ta lại ném như ném rác! Lẽ nào cậu ta thật sự có đan phương cực phẩm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.