Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1652



Chương 1652

Sau khi Mạc Trị Mệnh rời đi, tam trưởng lão trầm giọng nó: “Cốc chủ, ngài nghĩ kỹ đi. Tên nhóc đó chủ động đưa tới cửa, đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Một khi bỏ lỡ, sau này sẽ không có nữa đâu!”

Mấy trưởng lão khác cũng rất động lòng, nếu thật sự có thể hoàn thành kế hoạch của tam trưởng lão, vậy thì thực lực của Dược Thần Cốc sau này sẽ bay vọt lên cao.

“Tôi cảm thấy được!” Đại trưởng lão cũng sầm mặt, tán thành “Có câu phú quý cầu trong nguy hiểm, muốn khiến thực lực của Dược Thần Cốc chúng ta tăng lên thì chỉ có thể dùng loại thủ đoạn không quang minh chính đại lắm này thôi.”

“Ha ha, đại trưởng lão, đừng nói khó nghe như vậy. Cái gì mà quang minh chính đại hay không quang minh chính đại, giới võ đạo luôn là 1 thế giới cá lớn nuốt cá bé. Chỉ cần thực lực của bạn đủ mạnh, làm bất cứ chuyện gì cũng là quang minh chính đại!”

Tam trưởng lão phản bác.

Mạc Tu Võ thật sự động lòng.

Tuy Dược Thần Cốc nhìn như phong quang vô hạn, Dược Thần Lệnh xuất ra, nửa số võ giả của giới võ đạo đều sẽ xuất động.

Nhưng chỉ có bản thân Mạc Tu Võ biết, Dược Thần Cốc ngay cả Đan Minh cũng không lọt vào.

Cho dù uy phong tám hướng ở giới võ đạo, nhưng so với cao thủ đan đạo thật sự, Dược Thần Cốc lập tức sẽ bị đẩy xuống Đương nhiên, những cao thủ đan đạo thật sự này đương nhiên là môn pháp luyện đan của giới cổ võ.

Mà nhà họ Mạc trước kia là gia tộc luyện đan của giới cổ võ.

Chỉ có điều, sau này vì một vài nguyên nhân, nhà họ Mạc bị Đan Minh gạch tên.

Vậy nên tâm nguyện lớn nhất của nhà họ Mạc, không phải là xưng bá ở giới võ đạo. Mà là có một ngày, sau khi thực lực của Dược Thần Cốc đủ mạnh, đánh về giới cổ võ, đoạt lại hào quang đã mất.

Mạc Tu Võ nói một câu quyết đoán: “Tôi thấy đây là một cơ hội hiếm có, một khi bỏ lỡ thì sẽ không có nữa.”

“Tam trưởng lão có câu nói rất đúng, thế giới này là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần bạn đủ mạnh thì không ai bất cứ ai dám nói bạn!”

“Nhưng nếu bạn quá yếu, cho dù hành vi của bạn có chính nghĩa hơn nữa thì cũng sẽ bị người mạnh phủ quyết băng một câu!”

Mạc Tu Võ nói tới những gì mà nhà họ Mạc bọn họ trước kia gặp phải.

Đúng như câu nói mà Trình Kiêu nói với Kano William, thế giới của người tu hành trước giờ đều là cá lớn nuốt cá bé, không có cách nói chính xác.

“Vậy chúng ta thương lượng một chút, tiếp theo phải làm sao!”

Tam trưởng lão nói với nụ cười xấu xa: “Được!”

Nếu đã quyết định muốn đối phó với Trình Kiêu, mấy người rất nhanh đã thương lượng ra đối sách.

Khi Mạc Tri Mệnh còn đang sắp xếp dược liệu cho Trình Kiêu, Mạc Tu Võ đã dẫn người quay lại đại điện.

Mạc Tu Võ vừa đi vào đại diện thì đanh mặt lại, giống như bị người lừa mấy nghìn tỷ.

Khi Trình Kiêu nhìn thấy Mạc Tu Võ đi vào thì đã cảm nhận được người tới không có ý tốt.

Quả nhiên, tam trưởng lão đã làm khó trước: “Oắt con, cậu vậy mà lấy một đan phương giả lừa chúng tôi, cậu là ăn hiếp Dược Thần Cốc tôi không có người đúng không?!”

“Đan phương giả? Trước đó ngài Tri Mệnh mở miệng khen ngợi, sao qua một lúc thì biến thành đan phương giả rồi!” Có người không hiểu nên hỏi “Suyt, ông ngốc à, đừng nói chuyện!” Một người khác khẽ quát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.