Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1653



Chương 1653

Trong lòng tất cả mọi người dường như đều hiểu chuyện gì xảy ra Sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Trình Kiêu, đợi phản ứng của anh.

Mạc Tu Võ cũng trầm giọng quát: “Nhóc con, Dược Thần Cốc chúng tôi đối xử thật lòng với cậu, không ngờ cậu lại dùng đan phương giả để lừa chúng tôi, vấn may chúng tôi phát hiện kịp thời mới không bị cậu lừa.”

“Nói, cậu rốt cuộc nhận sai khiến của aï? Nếu không nói ra đầu đuôi, hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi Dược Thần Cốc!”

Tiểu Cúc nhìn đám người Mạc Tu Võ đột nhiên thay đổi sắc mặt thì mặt mày lo lắng, kéo tay áo của Trình Kiêu, bày tỏ sự lo lắng với Trình Kiêu.

Trình Kiêu truyền âm nói: “Yên tâm, không sao đâu.”

Trình Kiêu mặt không cảm xúc nhìn Mạc Tu Võ mặt mày đang tức giận, anh hờ hững nói: “Ông nói đan phương của tôi là giả, vậy không đổi nữa là được. Trả lại đan phương cho tôi.”

Cái này…

Đám người Mạc Tu Võ chợt sững người, câu trả lời của Trình Kiêu rõ ràng không nằm trong phạm vi dự liệu của bọn họ.

Mạc Tu Võ và tam trưởng lão liếc nhìn nhau, tên nhóc này đánh bài không theo lẽ thường! Người bình thường sau khi bị vu khống không phải sẽ ngay lập tức lớn tiếng phản bác hay sao?

Bọn họ Mạc Tu Võ đương nhiên sẽ không trả lại đan phương cho Trình Kiêu, thịt tới miệng, đâu có đạo lý nhổ ra?

“Hừ, ậu cầm 1 đan phương giả tới lừa chúng tôi, lãng phí nhiều dược liệu quý giá của chúng tôi như thế, cốc chủ trong lúc tức giận thì ném đan phương đó vào lò lửa, nếu cậu muốn thì đi tìm trong lò lửa đi!” Tam không lớn tiếng quát.

Ý của tam trưởng lão rất rõ ràng, muốn đan phương, đã đốt thành tro rồi, có giỏi thì đi tìm đi!

Dù sao có đốt hay không, Trình Kiêu đâu có biết.

Sắc mặt Trình Kiêu vẫn rất bình tĩnh, không vui không buồn nói: “Không sao. Mất thì mất thôi, vẫn may tôi lưu tâm sớm.”

Hửm?

Cóýgì?

Mạc Tu Võ và một đám trưởng lão của Dược Thần Cốc nhìn nhau.

Trình Kiêu cười lạnh lùng: “Bây giờ các người nhớ lại một chút, đan phương các người vừa xem các người còn nhớ bao nhiêu?”

Mọi người lập tức nhớ lại, nhưng rõ ràng ký ức rất tỉnh táo, bây giờ lại nghĩ như nào cũng không nghĩ ra, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ.

“Hừ, qua vài phút nữa thì các người sẽ hoàn toàn quên đi nội dung của đan phương đó” Trình Kiêu mặt mày khinh thường, lạnh lùng nói.

Tam trưởng lão và Mạc Tu Võ liếc nhìn nhau, khóe miệng cong lên độ cong.

“May mắn trước đó có chuẩn bị, sao chép một bản đan phương, nếu không thật sự bị tên nhóc này tính kế rỉ Khóe miệng của Trình Kiêu cũng cong lên: “Các người có phải đang đắc ý, bản thân sao chép một bản đan phương không?”

“Bây giờ, các người có thể xem thử tờ đan phương đó chắc biến thành giấy trắng rồi.”

Trong lòng đám người Mạc Tu Võ chợt sửng sốt, nhưng bọn họ vừa rồi đã nói đan phương bị đốt, không thể ở trước mặt Trình Kiêu lại lấy ra đan phương được.

Như này không phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.