Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1677



Chương 1677

“Nhưng tôi vẫn không tin cậu ta có thể làm được. Lần này, tên nhóc đó thua chắc rồi, sau này cậu ta đợi ngoan ngoãn nghe lời đi”

Trong đêm hôm qua, Trình Kiêu đã về tới thủ đô.

Nhưng anh không lập tức quay lại căn cứ huấn luyện của đội đặc chiến Thanh Long, mà tìm một khách sạn ở một đêm Trong đêm khuya, Trình Kiêu ở trong phòng khách sạn, luyện u đó thành Tố Thể Đan những dược.

Đợi sau khi trời sáng, Trình Kiêu mới gọi điện cho Ứng Đông Lai, kêu ông ta cử xe đi đón.

Ứng Đông Lai không có phái người, mà là đích thân đi đón Trình Kiêu.

Khi Trình Kiêu quay về căn cứ, Hồng Sơn Hà vậy mà đã quay về căn cứ.

Thì ra Hồng Sơn Hà không yên tâm, đêm đó kêu người đưa anh về căn cứ Thanh Long, vậy nên ngay lập tức nhìn thấy Trình Kiêu nhận thua.

Trình Kiêu vừa về tới căn cứ huấn luyện Thanh Long, Hồng Sơn Hà đã đợi cửa rất lâu.

Ứng Đông Lai có hơi ngại ngùng liếc nhìn Trình Kiêu, vội vàng kính lễ với Hồng Sơn Hà: “Hồng lão.”

Hồng Sơn Hà mất kiên nhẫn xua tay với Ứng Đông Lai: “Đi chết ở đâu thế hả”

Ứng Đông Lai mặt mày ngại ngùng, nói thế nào ông ta cũng là đội trưởng của Thanh Long, ngài cần nể mặt một chút chứ!

Nhưng, Ứng Đông Lai quen thuộc với tính khí của Hồng Sơn Hà, mới không tranh giành những thứ này, tự chuộc lấy cảnh mất tự tin.

Ứng Đông Lai luôn dùng ánh mắt xin lỗi với Trình Kiêu, xoay người chuồn lẹ.

Hồng Sơn Hà nhìn Trình Kiêu, cười lạnh nói: “Nhóc con, hôm nay.

chính là ngày thứ ba rồi. Cậu khi nào tìm tôi nhận thua?”

Trình Kiêu cười lạnh nhạt: “Thua ư? Hồng lão, ông có phải nhầm lẫn gì không, ông thấy tôi khi nào từng thua?”

Hồng Sơn Hà cười lạnh: “Oät con, tôi biết mồm cậu cứng. Nhưng không sao hết, tôi đợi cho tới 12 giờ đêm. Nếu cậu vẫn không thể giải quyết vấn đề trên người các đội viên đội Thanh Long, đừng quên quân lệnh trạng của cậu!”

Nói xong, Hồng Sơn Hà đắc ý xoay người muốn rời đi.

Trình Kiêu bỗng gọi ông ta lại: “Đợi đã!”

Hồng Sơn Hà xoay người, nhìn Trình Kiêu rồi nhìn mỉa: “Sao hả?

Muốn nhận thua à? Nhận thua sớm không phải là xong rồi hay sao, thời gian ba ngày, cậu sao có thể giải quyết tác phong phụ do tu luyện công pháp gây ra!”

Trình Kiêu cười cổ quái: “Hồng lão, ông đừng tự tin quá. Tôi gọi ông lại là muốn nói với ông, không cần đợi tới 12 giờ đêm, bây giờ tôi bắt đầu giải quyết vấn đề trên người các đội viên đội Thanh Long.”

Hồng Sơn Hà vẫn không tin, ở trong nhận thức của ông ta, tu luyện công pháp xảy ra vấn đề, nó là cái tích lũy theo năm tháng, căn bản không thể giải quyết dễ dàng được.

Đừng nói ba ngày, cho dù là một tháng, một năm cũng chưa chắc có thể giải quyết.

Vậy nên Hồng Sơn Hà nhận định Trình Kiêu không thể giải quyết.

“Nhóc con, cái tật cứng mồm này của cậu không biết tới khi nào.

mới có thể thay đổi.”

Trình Kiêu cũng không tranh luận, anh khẽ cười nói: “Ông ở bên cạnh nhìn là được.”

“Đội trượng Ứng, gọi tất cả đội viên tới!” Trình Kiêu gọi Ứng Đông Lai trốn ở đăng sau một gốc cây cách đó không xa.

Ở trên xe, Ứng Đông Lai đã hỏi Trình Kiêu mấy lần, Trình Kiêu đều không nói gì với ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.