Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1679



Chương 1679

“Chuyện gì đây?” Hồng Sơn Hà sửng sốt: “Lẽ nào đan dược của tên nhóc đó xảy ra vấn đề?”

“Thằng nhóc thối tha, cậu ra đây cho tôi!” Hồng Sơn Hà hét lớn về phía phòng nghỉ.

Trình Kiêu sớm đã đứng ở cửa, đang đi về phía Trình Kiêu.

“Đừng lo lắng, bọn họ chỉ là đi tắm, rất nhanh sẽ quay lại.” Trình Kiêu nói với vẻ mặt bình tĩnh.

“Tắm?” Hồng Sơn Hà nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt không hiểu Trình Kiêu giải thích: “Tố Thể Đan cải tạo cơ thể của bọn họ, vậy nên cơ thể của bọn họ sẽ có rất nhiều vật bài tiết ra. Đoán chắc.

bọn họ cần tắm rửa một phen.”

..” Hồng Sơn Hà nghẹn lời.

“Nhóc con, tốt nhất đúng như lời cậu nói, nếu bọn họ xảy ra vấn đề gì, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Hồng Sơn Hà, Trình Kiêu không nhịn được mà muốn khiêu khích ông ta vài câu.

“Hồng lão, tôi chỉ là giáo quan võ đạo của bọn họ, không phải bảo mẫu của bọn họ. Tôi chỉ chịu trách nhiệm về vấn đề trong tu luyện võ đạo của bọn họ, vấn đề khác không nằm trong phạm vi phụ trách của tôi.” Trình Kiêu khoanh tay, vẻ mặt rất nhởn nhơ nói.

Hồng Sơn Hà cười lạnh nói: “Bây giờ bọn họ chính là xảy ra vấn đề ở phương tiện tu luyện võ đạo, vậy nên nếu không giải quyết được vấn đề này, cậu có trách nhiệm không thể chối bỏ.”

“Được rồi được rồi, ông đợi bọn họ tắm xong rồi nói tiếp!” Trình Kiêu mất kiên nhẫn, nói.

“Hừ, tôi đợi!” Hồng Sơn Hà mặt mày bất mấn, bước lên hai bước, giống như muốn cố ý kéo giãn khoảng cách với Trình Kiêu, phủi sạch quan hệ.

Ứng Đông Lai nhìn Trình Kiêu và Hồng Sơn Hà, trong mắt lộ ra ý cười, ông ta phát hiện hai người Trình Kiêu và Hồng Sơn Hà này thật sự có phải là oan gia ngõ hẹp hay không Trình Kiêu đối với bẩt cứ ai cũng có dáng vẻ thích đánh không thèm để ý, duy nhất đối với Lồng Sơn I là, khi không có việc gì thì khiêu khích vài câu.

Trình Kiêu như này ngược lại khiến Ứng Dông Lai cảm thấy chân thật.

Lại qua nửa tiếng, các đội viên của Thanh Long mới quay lại thao trường.

Nhìn ba mươi sáu đội viên của Thanh Long lại xếp hàng đội hình, Hồng Sơn Hà đã có chút không chờ đợi nữa mà đi lên.

Tuy những đội viên này mặt mày nghiêm túc, nhưng trong mắt bất luận như nào cũng không che được sự kích động, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.

Rất rõ ràng, bọn họ chắc là cảm nhận được chỗ tốt cực lớn mà Tố Thể Đan mang lại.

Hồng Sơn Hà đánh giá những nhân viên này, trong lòng của ông ta cũng vô cùng sốc.

Bởi vì những đội viên này so với lúc trước, tỉnh thần tăng vọt về chất. Cơ thể săn chắc hơn, cơ bắp cũng rõ hơn, dáng người của ai cũng hoàn hảo.

Những cái này đều chỉ là sự thay đổi bên ngoài Nhưng chỉ từ những biểu hiện bên ngoài này thì có thể cảm nhận được công hiệu lớn mạnh của viên đan dược đó của Trình Kiêu.

Hồng Sơn Hà trầm giọng hỏi: “Bây giờ các cậu có cảm giác gì?”

Mọi người nhìn nhau, không trả lời.

Ứng Đông Lai hét to một tiếng: “Trả lời câu hỏi của Hồng lão!”

“R6!”

Ba mươi sáu người đồng thanh hét lên, gây chấn động xung quanh.

Lưu Tử Đào trẻ tuổi nhất, lập tức lên tiếng: “Báo cáo Hồng lão!”

“Tôi cảm thấy rất thoải mái, giống như vừa mới ngâm mình trong nước ấm vô cùng thoải mái. Bây giờ toàn thân trên người tôi tràn ngập lực lượng, loại cảm giác bực tức trước đó cũng không còn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.