Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1686



Chương 1686

Trình Kiêu không lo lắng, nếu có chuyện gấp, Tô Lương Tử, Thư Nam và Kano William chắc chắn sẽ tới tìm anh.

Vậy nên tuy tin nhản điện thoại nhiều, nhưng Trình Kiêu cảm thấy chắc không có chuyện gì gấp.

Trình Kiêu kiểm tra những tin nhắn đó, đọc nhanh như gió.

Trong đó có mấy tin do Mã Tài gửi, Mã Tài có chuyện muốn báo cáo với anh.

Còn có rất nhiều tin nhắn, là bạn học của Trình Kiêu – Dương Thiên Hữu xin giúp đỡ khẩn cấp với Trình Kiêu.

Nhưng đám người Trương Tư Tổ không có gửi tin nhắn cho Trình Kiêu. Xem ra Dương Thiên Hữu chỉ gửi tin nhắn cho một mình Trình Kiêu, có lẽ đám người Trương Tư Tổ không biết.

Nếu không với tính cách của Trương Tư Tổ, chắc chắn ngay lập tức gào lên thông báo cho Trình Kiêu.

“Rất lâu không về thăm trường rồi, qua năm nay thì sẽ tốt nghiệp.”

“Đây là nửa học kỳ cuối cùng của năm tư rồi.”

“Không biết tên Thần Côn đó xảy ra chuyện gì,”

Trình Kiêu hiểu tính cách của Dương Thiên Hữu, tên này thuộc kiểu người được chăng hay chớ, trong tình huống bình thường thà chịu tiết cũng sẽ không gây chuyện.

Hơn nữa, gia thế của Dương Thiên Hữu nói ra thì có chút vi mơ hồ, nhà bọn họ là xem phong thủy cho người khác.”

Dựa theo ký ức kiếp trước của Trình Kiêu, ba của Dương Thiên Hữu đói với phong thủy học, vẫn rất có bản lĩnh Hơn nữa con người rất thân thiện hiền lành, chắc sẽ không đắc tội với ai.

Trình Kiêu ấn số điện thoại của Dương Thiên Hữu.

Một lát sau, Dương Thiên Hữu mới nghe máy.

“Trình Kiêu, cậu cuối cùng cũng nghe máy rồi!” Giọng nói của Dương Thiên Hữu như trút được gánh nặng, thậm chí mang theo tiếng nức nở.

Trình Kiêu nói: “Chuyện gì thế? Gặp phải rác rối gì sao?”

Dương Thiên Hữu khẩn trương nói: “Trình Kiêu, nhà tôi gặp phải rắc rối lớn. Cậu nhất định phảo giúp tôi! Chuyện này chỉ có cậu giúp được!”

Trình Kiêu hỏi: “Lôi Công và Tân Thủ bọn họ nói như nào?”

Dương Thiên Hữu nói: “Tôi không dám nói với bọn họ, chuyện này bọn họ không giúp được, tôi không muốn bọn họ cũng bị liên lụy.

“Bây giờ cậu ở đâu?” Trình Kiêu không hỏi Dương Thiên Hữu xảy ra chuyện gì, bạn bè thật sự căn bản không cần hỏi, chỉ cần bạn bè cần giúp đỡ, nhất định sẽ ngay lập tức chạy tới.

“Tôi ở nhà. Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu mau tới đây. Tới rồi tôi sẽ nói cụ thể xảy ra chuyện gì với cậu.” Dương Thiên Hữu khẩn trương nói.

“Được.” Trình Kiêu đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, một phút sau thì Dương Thiên Hữu gửi địa chỉ cho Trình Kiêu.

“Tỉnh Phúc?”

Nhìn địa chủ nhà của Dương Thiên Hữu, ánh mắt của Trình Kiêu khẽ động.

“Vừa hay, mình cũng muốn tới nơi gần biển để thử vận may, xem thử có thể tóm được ít khí thượng phẩm không, còn có thể thuận đường giúp Dương Thiên Hữu một tay!”

Trình Kiêu lại gọi điện cho Mã Tài.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.