Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1694



Chương 1694

Trình Kiêu có thể cảm nhận được, bọn họ không bài xích nhắn trữ vật, thậm chí Trình Kiêu thông qua thần niệm, cảm nhận được rất nhiều chiến hồn đều khát vọng đi vào nhãn trữ vật của Trình Kiêu để mang bọn họ rời khỏi nơi này.

Nhưng trong vô hình, hình như có một cỗ lực lượng đang ngăn chặn bọn họ, khiến bọn họ lưu luyến mảnh đất này.

Hoặc nói, có một loại chấp niệm chưa hoàn thành khiến bọn họ không thể rời đi.

“Chuyện này là sao? Thuật gọi hồn vậy mà mất linh rồi!”

Lần này, ngay cả Trình Kiêu cũng nhíu mày.

Thuật gọi hồn đối với vong hồn là có tỉ lệ thành công 100%, bây giờ vậy mà thất bại rồi!

Tuy Trình Kiêu vẫn có cách dần những chiến hồn đi, nhưng cách của anh quá thô lồ, anh không thể đối đãi bất lịch sự với những chiến hồn này được.

Xem ra cần kêu Hồng Sơn Hà tới đây một chuyến trước đã.

Trình Kiêu cảm thấy, tuy bọn họ rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không nguyện ý đi theo Trình Kiêu rời đi một cách không rõ ràng như thế.

Bọn họ muốn tìm lại phiên hiệu của mình, muốn vinh dự của mình.

Trình Kiêu từ trên cao đi xuống, khi đi qua bên cạnh Dương Thiên Hữu, lạnh nhạt nói: “Về trước đa, sự việc có hơi phức tạp.”

Dương Thiên Hữu chợt sửng sốt: “Ngay cả cậu cũng không có cách sao?”

“Quay về rồi nói.” Trình Kiêu.

“Được.”

Sau khi quay về, Trình Kiêu lập tức gọi điện cho Hồng Sơn Hà.

Nói sự việc ở đây cho ông ta.

Sau khi Hồng Sơn Hà nghe xong, kinh ngạc nói: “Thì ra ở đây “Tìm mấy chục năm, cuối cùng cũng tìm được bọn họ!”

“Cậu đợi đi, tôi tới ngay trong đêm!”

Kết thúc cuộc gọi với Hồng Sơn Hà, Trình Kiêu mới giải thích cho Dương Thiên Hữu.

“Những chiến hồn đó còn chấp niệm gì đó, không chịu theo tôi rời đi. Tôi không nhẫn tâm cưỡng ép bọn họ, vậy nên đã mời một lão tướng quân tới. Có lẽ ông ấy có cách giải quyết chấp niệm của những chiến hồn đó.”

“Thì ra là vậy, vậy chúng ta đợi vị lão tướng quân đó tới đi!” Dương Thiên Hữu rất tán thành với cách làm của Trình Kiêu.

Những chiến hồn này đều là anh hùng năm đó anh dũng hy sinh vì cả dân tộc, đương nhiên không thể cưỡng ép bọn họ.

Hồng Sơn Hà tới rất nhanh, bốn giờ sáng thì tới tỉnh Phúc, sau đó kêu Trình Kiêu đi đón ông ta.

Năm giờ sáng, Dương Thiên Hữu lái xe đón Hồng Sơn Hà trở về.

Vốn nghĩ Hồng Sơn Hà tuổi tác đã lớn, trước tiên để ông ta nghỉ ngơi vài tiếng. Nhưng Hồng Sơn Hà trực tiếp yêu cầu tới nơi chôn hài cốt của những chiến hồn đó.

Trình Kiêu cũng gật đầu tán thành, Dương Thiên Hữu chỉ đành đưa hai người lần nữa tới núi Loạn Thạch.

Hồng Sơn Hà xuống xe, dưới sắc đêm tối tăm, ông ta ngay cả đường cũng không nhìn rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.