Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 21: 21: Lão Già Lừa Gạt




Ông già tự xưng là Tô Lương Tử này khen Trình Kiêu lên tận mây xanh.
Trình Kiêu không nói được lời nào, vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tô Lương Tử lảm nhảm liên tục.
"Khụ! Anh Trình này, có gì ăn không? Đám người kia trói tôi tròn một ngày đêm rồi, tôi chưa ăn gì cả!"
Thấy Trình Kiêu chẳng mấy hứng thú với những gì mình nói, Tô Lương Tử bèn lái sang chuyện khác.
Trình Kiêu ném cho ông ta một túi bánh mì.
Tô Lương Tử lập tức xé mở cái túi, cắn từng ngụm lớn ăn bánh, nhìn bộ dạng thì thực sự là đói bụng lắm rồi.
"Ông là ai? Vì sao bọn họ lại trói ông?" Trình Kiêu hỏi.
Nghe Trình Kiêu hỏi thân phận của mình, Tô Lương Tử lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Ánh mắt ông ta cũng thâm thúy như bầu trời đêm vậy.
"Tôi là truyền nhân duy nhất đời thứ một trăm ba mươi sáu của Gia Cát môn, thế nhân hay gọi là đại sư phong thủy, tên Tô Lương Tử!"
"Này người trẻ tuổi, từng nghe qua uy danh của tôi chưa? Có phải là rất giật mình không?" Tô Lương Tử bày ra vẻ mặt đắc ý.
"Gia Cát môn? Đời sau của Gia Cát Võ đó sao?" Trình Kiêu hỏi.
Tô Lương Tử giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Có kiến thức đấy, chính là ông Gia Cát Võ đã truyền xuống cho tôi."
"Chẳng phải Gia Cát Võ am hiểu nhất là binh pháp và trị quốc sao? Khi nào thì bắt đầu nghiên cứu phong thủy rồi?" Ánh mắt Trình Kiêu lộ ra vẻ trêu chọc.
"Khụ khụ khụ..." Tô Lương Tử thiếu chút nữa bị một ngụm bánh mì làm cho nghẹn chết, ông ta vội vã giải thích: "Cậu thì biết cái gì! Người đời sau của ông Gia Cát Võ nghiên cứu thiên nhân, bao hàm toàn diện, chính là thuật phong thuỷ, mấy thứ khác chẳng qua chỉ là nghề tay trái của ông ấy thôi!"
"Hôm nay nhóc con cậu may mắn đấy, nể tình cậu đã cứu tôi, chỉ cần cậu có thể giao ra 30 triệu, tôi sẽ thu cậu làm đồ đệ, thấy sao hả?"
Trình Kiêu tiếp tục nhìn ông ta, im lặng không lên tiếng.
"Nhóc con, bình thường dù có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng không thu đồ đệ đâu nhé.


Bởi vì cậu đã cứu tôi, hơn nữa tôi thấy tư chất của cậu không tồi nên mới động ý niệm thu đồ đệ ấy chứ.

Nếu như cậu bỏ lỡ, sau này hối hận cũng không kịp!"
Tô Lương Tử nhìn Trình Kiêu, bày ra bộ dạng nhóc con cậu nhặt được tiện nghi lớn rồi đấy.
Trình Kiêu nhàn nhạt nói: "Nếu ông lợi hại như vậy, vì sao suýt chút nữa đã bị người ta chôn sống?"
Tròng mắt Tô Lương Tử đảo quanh liên tục, đột nhiên thở dài nói: "Ài, đừng nói nữa, đều tại tôi quá mềm lòng, hôm nay đã chỉ điểm phong thuỷ cho ba người, đạt tới cực hạn rồi.

Thế nhưng có một người quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi giúp đỡ, tôi cảm thấy người nọ thành kính quá nên mới ngoại lệ đáp ứng."
"Mà lúc sư phụ truyền thụ ‘thuật Phong Thuỷ Thiên Tinh’ cho tôi thì từng nghiêm túc dặn dò, tối đa một ngày chỉ có thể chỉ điểm cho ba người thôi, nhiều hơn nữa sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn giảm tuổi thọ!"
"Nhưng tôi quá mềm lòng thì biết làm sao, đành đồng ý giúp người ta thôi.

Kết quả lúc tôi đến nhà người nọ tham quan định phong thủy thì xuất hiện sai lầm.

Thời điểm tìm hơi thở của ông ta, tôi không cẩn thận tìm được chỗ ông ta nuôi vợ bé."
"Sau đó bà vợ cả tất nhiên là không quan tâm phong thủy gì sất, hai người xông vào đánh nhau.

ông ta tức giận nói tôi là người vợ cả ông ta tìm tới giúp đỡ, liền đem trói tôi lại."
"Thật không ngờ ông ta lại phát rồ lên đòi lấy cái mạng già của tôi, đúng là buồn cười mà!"
Những gì Tô Lương Tử nói, Trình Kiêu tất nhiên sẽ không tin hoàn toàn.

Ông ta đắc tội với người kia chắc là sự thật.

Còn chuyện người khác cầu xin ông ta, rồi cái gì mà một ngày chỉ có thể xem phong thủy cho ba người, có lẽ đều là chuyện ông ta thuận miệng bịa ra thôi.
Tuy nhiên nếu ông ta có thể tìm ra được chỗ người khác nuôi vợ bé, cũng xem như có chút bản lĩnh.

Mà cái bản lĩnh này hiển nhiên vô cùng mới lạ.
Phân tích một hồi, Trình Kiêu cảm thấy Tô Lương Tử này chính là một tay giang hồ bịp bợm, bởi vì đi lừa gạt thất bại nên mới bị người trả thù.
"Nhóc con, nghĩ kỹ chưa thế? Có muốn bái tôi làm thầy không?" Tô Lương Tử vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục đầu độc Trình Kiêu.
Trình Kiêu không muốn lãng phí thời gian với ông ta, bèn đứng lên trở về khối đá tảng ở gần đó: "Ông có thể đi."
Tô Lương Tử nhất thời nóng nảy: "Ai ui anh bạn nhỏ, cậu suy nghĩ một chút đi mà, bỏ qua cơ hội tốt thế này cậu sẽ tiếc lắm đấy!"
"Nếu như cậu không có nhiều tiền như vậy, tôi có thể thu ít đi một chút, 24 triệu nhé? 15 triệu? 3 triệu? Hay là cậu cho tôi ít thức ăn thôi là được..."
Trình Kiêu đột nhiên xoay người, trong tay cầm một tảng đá, tiện tay bóp lấy mấy cái giống như là bóp một khối đậu hũ, biến hòn đá cứng rắn kia trở thành bụi phấn.
Cặp mắt của Tô Lương Tử càng lúc càng trợn to, ánh mắt ông ta nhìn Trình Kiêu tràn ngập khiếp sợ!
Trình Kiêu nghĩ ông già lừa gạt này sẽ biết khó mà lui.
Thế nhưng, Tô Lương Tử bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất, đầu cúi sát rạt bái lạy nói: "Ngài là người tu hành võ đạo!"
"Xin hãy thu tôi làm đồ đệ với!"
Trình Kiêu có chút cạn lời, da mặt người này cũng đặc biệt dày nhỉ, lừa tiền không được giờ lại muốn bái sư!
Chỉ có điều, đối với Tô Lương Tử đã từng nghe nói về võ giả, Trình Kiêu cảm thấy khá hiếu kỳ.


Xem ra ông già này cũng biết một số thứ.
"Sao ông biết tôi là võ giả?"
Tô Lương Tử thu hồi thần tình cợt nhả, lộ ra vẻ cung kính trang trọng nói: "Năm tôi lên bảy tuổi đã may mắn gặp được một vị kỳ nhân, tôi tận mắt chứng kiến người đó và một người nữa bay lên trời cao."
"Từ đó về sau, tôi tin tưởng vững chắc rằng trên thế giới này thật sự có tồn tại cao thủ võ học có võ nghệ cao cường.

Tuy nhiên tôi đi khắp đại giang nam bắc mà chỉ gặp phải tên quỷ sư phụ kia của tôi, sau khi lừa gạt chín trăm nghìn, ông ta cho tôi bản thuật phong thuỷ Thiên Tinh."
"Nhưng tôi không có từ bỏ, một bên học tập thuật phong thuỷ Thiên Tinh, một bên tôi tiếp tục tìm kiếm.

Cũng may ông trời thương cảm tôi, cuối cùng cũng để tôi tìm được."
Tô Lương Tử vừa nói vừa dập đầu: "Sư phụ, xin hãy thu nhận tôi đi! Tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa vì ngài, chỉ cần sư phụ thu tôi làm đồ đệ!"
Trình Kiêu nhìn ông ta một cái, không ngờ Tô Lương Tử này còn có tâm tu hành bền bỉ như vậy, nhưng Trình Kiêu hiện vẫn chưa muốn thu đồ.
"Tôi không có hứng thú, ông đi đi!"
"Tôi đã tìm kiếm khắp các đại giang nam bắc mà vẫn không gặp được người nào, ngày hôm nay trong lúc sắp chết tôi lại được ngài cứu, đây là trời cao sắp đặt! Nếu như sư phụ không thu nhận tôi, dù có chết tôi cũng sẽ không đi." Tô Lương Tử giở thói mặt dày vô liêm sỉ.
Trình Kiêu vung tay lên, một đạo kình khí cường đại trực tiếp đánh bay Tô Lương Tử ra ngoài.

Chỉ là Trình Kiêu nắm chắc lực đạo trong tay nên ông ta sẽ không bị thương.
Tô Lương Tử văng ra xa đến hơn mười mét hơn.

ông ta khiếp sợ nhìn lại phương hướng chỗ Trình Kiêu đứng, trong lòng càng thêm kiên định muốn bái sư cho bằng được: "Tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy, người sư phụ này mình đã nhận định rồi."
"Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt mà mình đã bái sư thì quá đường đột.

Cũng có lẽ là sư phụ đang khảo nghiệm thành ý của mình..."
Trong lòng Tô Lương Tử có chủ ý, ông ta ngồi xuống ngay tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Trình Kiêu.

Trình Kiêu biết Tô Lương Tử vẫn chưa bỏ đi, nhưng anh cũng không thèm để ý, có pháp trận phòng hộ ở đây, ông ta không quấy rối được anh.
Trình Kiêu bắt đầu tu luyện.

Tờ mờ sáng vào lúc năm giờ, linh khí thiên địa bỗng nhiên cuồng bạo, một trận gió cuốn qua rừng cây nhỏ.
Trình Kiêu mở mắt, một đạo tinh quang hiện lên.

Cả người Trình Kiêu thoạt nhìn càng thêm phấn chấn, vóc dáng cũng rắn chắc mạnh mẽ hơn.
Bỗng nhiên, Trình Kiêu chụm ngón tay thành kiếm, một đạo hồng quang chiếu xạ ra.

Ở phía trước cách chỗ anh năm thước có một tảng đá lớn cỡ quả bóng rổ, bị đạo hồng quang đánh nát thành phấn vụn.
"Linh lực phóng ra ngoài, Trúc Cơ sơ kỳ!"
Tô Lương Tử ở phía dưới mơ màng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, ông ta hút mạnh một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nói không ra lời.
Trình Kiêu cất bước xuống núi, đi ngang qua bên cạnh Tô Lương Tử.

Tô Lương Tử vừa định bám theo, giọng nói lạnh lẽo của Trình Kiêu thản nhiên truyền đến: "Nếu như ông đi theo tôi, tôi sẽ giết ông."
Tô Lương Tử nhất thời dừng bước, ông ta tin tưởng Trình Kiêu nói được thì nhất định sẽ làm được.
Thế nhưng, Tô Lương Tử tuyệt đối không từ bỏ.
Thấy Trình Kiêu đi xa, ánh mắt Tô Lương Tử bỗng nhìn đến chỗ Trình Kiêu tu luyện.

Nơi đó sót lại một vài thứ Trình Kiêu mua ở trong siêu thị.
Tô Lương Tử đi tới nhặt túi ni lông lên, trên mặt nhất thời hiện vẻ vui sướng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.