Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 211



Chương 211

Vương Chí Hòa cũng đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn thạch châu, nói: “Tôi cảm giác bây giờ thần thanh khí sảng, toàn thân thư sướng, hẳn là công hiệu của thạch châu này?”

Mã Tài cũng đứng người lên, hưng phấn: “Trong nháy mắt vừa rồi, tôi cũng cảm giác viêm họng hạt nhiều năm của tôi tựa hồ khá lên, hạt châu này quả nhiên là một món pháp khí?”

Lão giả kia quét mắt nhìn mấy người, vẻ mặt ngạo mạn, âm thanh lạnh lùng nói: “Viên thạch châu này tên gọi Thanh Thần Tỉnh Não Châu, chính là một pháp khí của một đại tế tự lưu lại. Người bình thường đeo ở trên người, có công hiệu thanh tâm ngưng thần, lưu thông máu. Đặt ở trong nhà, có công hiệu trừ tà giữ nhà bảo đảm bình an!”

Giang Trung Du đứng lên, ha ha cười nói: “Mã đại lão, Vương lão, Hồ tiên sinh, bây giờ còn hoài nghi thứ tôi cầm đến không phải bảo vật sao?”

Tùng Hạc tiên sinh bỗng nhiên đi đến bên cạnh lão giả kia, một mặt cung kính khom mình hành lễ, nói: “Lúc trước tha thứ cho tôi vô lễ, thì ra các hạ là một vị đại sư tu luyện đã Nhập Linh Cảnh! Thất kính thất kính!”

Lão giả kia ngạo mạn liếc mắt Tùng Hạc tiên sinh, nói: “Chính mình học nghệ không tinh, cũng không cần đi ra mất mặt xấu hổ!”

Tùng Hạc tiên sinh mặt mo đỏ ửng, nhưng là đối mặt một đại sư tu luyện Nhập Linh Cảnh, ông ta cũng không dám tức giận.

“Tiền bối dạy phải, tôi bây giờ liền trở về, dốc lòng tu luyện, không để ý chuyện thế tục!”

Nói xong, Tùng Hạc tiên sinh vậy mà xoay người rời đi.

Vương Chí Hòa khuyên cũng khuyên không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tùng Hạc tiên sinh rời đi.

Hồ Đắc Lợi nói đầu tiên: “Giang đại lão, tôi gần nhất vẫn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, giấc ngủ cũng không phải quá tốt, tôi muốn viên Thanh Thần Tỉnh Não Châu này. Ông ra giá đi!”

“Hồ lão đệ, lời này của cậu không đúng! Luận tuổi tác tôi lớn hơn cậu, thân thể này chắc chắn cũng không có tốt bằng cậu, cho nên viên Thanh Thần Tỉnh Não Châu này hẳn là nhường cho tôi mới đúng.” Vương Chí Hòa nói.

Mã Tài tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, nói: “Bảo bối từ xưa đến nay, người có duyên thì được đến, kiện bảo bối này đến nên về ai, vậy phải xem duyên phận, hai người các người không nên tranh cãi, nghe một chút Giang đại lão muốn bán thế nào?”

Những đại lão bọn họ cũng không thiếu tiền, thiếu chính là sức khỏe và tuổi thọ. Nếu như đồ vật có thể kéo dài tuổi thọ, hoặc là khử bệnh phòng tai, bọn họ sẽ không tiếc tốn hao mua sắm.

Mộc Nhĩ ở phía sau nhìn thấy mấy vị đại lão tranh đoạt viên châu này, lặng lẽ nhìn về phía Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh Trình, cậu thấy thế nào?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Kiêu nhìn viên thạch châu, cười lạnh, nói: “Giả.”

Trình Kiêu nói câu này cũng không có hạ giọng, phần lớn người trong phòng đều nghe được.

Tất cả mọi người sững sờ, cũng nhịn không được nhìn về phía Trình Kiêu.

Giang Trung Du vàg lão giả kia cũng nhìn về phía Trình Kiêu, lão giả kia ánh mắt bất thiện, ẩn ẩn có sự hung tàn lộ ra.

Giang Trung Du bỗng nhiên nhìn về phía Mã Tài, vừa cười vừa nói: “Mã đại lão, tiểu huynh đệ phía sau ông kia tựa hồ có chút chẳng thèm ngó tới bảo vật này, không bẳng để cho hắn ta xem bảo bối này của tôi một chút?”

Mã Tài tự nhiên cũng nghe lời nói mới rồi của Trình Kiêu, mà ông ta nhìn ra, Giang Trung Du làm như vậy là cố ý để Trình Kiêu xấu mặt.

Trình Kiêu là quý khách của Lôi nữ vương, Mã Tài cũng không dám đắc tội, chắc chắn sẽ không để Giang Trung Du khó xử Trình Kiêu.

“Giang đại lão, Anh Trình là thần y, không có nghiên cứu gì với cổ vật, cũng đừng làm người ta khó xử.”

Giang Trung Du khà khà cười lạnh: “Đã không hiểu, cũng không cần tùy tiện nói hươu nói vượn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.