Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 259



CHƯƠNG 259

“Nhóc con, tôi không phát hiện được nửa điểm chân khí ở trên người cậu, không nghĩ tới thực lực của cậu vậy mà mạnh mẽ như thế!” Tần Sơn vẻ mặt âm trầm nhìn thi thể A Lai, tiếc nuối nói: “Là tôi sơ ý rồi.”

“Nhóc con, tôi muốn cậu phải đền mạng cho A Lai!” Tần Sơn gầm thét một tiếng, một khí tức mạnh mẽ từ trên người bộc phát, báo chí sách báo trong phòng đều bị khí tức kia thổi xoay loạn.

Sau lưng, Tô Lương Tử đi vào có chút giật mình nói: “Người này thực lực bất phàm!”

Trình Kiêu sắc mặt lạnh lùng, giọng nói nhàn nhạt không mang theo một chút tình cảm: “Tiên Thiên đại thành, không bằng sâu kiến.”

Thân ảnh nhoáng một cái, thân thể Trình Kiêu biến mất tại chỗ, sau một khắc, trực tiếp xuất hiện tại bên người Tần Sơn.

Trình Kiêu một tay bóp lấy cổ Tần Sơn, một tay không tốn sức nào giơ thân thể to lớn của Tần Sơn lên thật cao.

Sự đắc ý trên mặt Tần Sơn trong nháy mắt biến thành hoảng sợ: “Vì sao tốc độ của cậu lại nhanh như vậy!”

Trình Kiêu không có trả lời, lạnh lùng hỏi: ” Nhà họ Tần lần này đã phái bao nhiêu người đến Hà Tây?”

Tần Sơn hoảng sợ đáp: “Chỉ có ba người chúng tôi. Khống chế mấy tên người bình thường, không đáng để Nhà họ Tần bỏ công bỏ người.”

“Vậy ông có thể đi chết rồi.” Nói xong, Trình Kiêu uốn tay, Tần Sơn lập tức không còn hơi thở!

“Tô Lương Tử, vào gian phòng cứu người.” Trình Kiêu nhìn phòng ngủ vợ chồng Tôn Đại Hải rồi nói, anh đã sớm cảm ứng được, người một nhà Tôn Đại Hải, liền bị giam trong phòng ngủ.

Tô Lương Tử đang bị thủ đoạn lôi đình của Trình Kiêu làm cho chấn kinh không nhẹ, từ ngu ngơ bên trong bừng tỉnh, vội vàng đáp ứng một tiếng: “Được.”

Sau đó mở cửa phòng ngủ. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong phòng ngủ, vợ chồng Tôn Đại Hải, còn có Tôn Mạc, đều bị trói chặt tay chân, bị dùng khăn mặt nhét miệng, ngồi dưới đất.

Nhìn thấy Tô Lương Tử xuất hiện, ba người bị hù mặt lộ vẻ hoảng sợ, không ngừng lui lại.

“Đừng sợ, tôi là tới cứu các người.” Tô Lương Tử vội vàng giải thích, đây chính là ba mẹ vợ Trình Kiêu, ông ta cũng không dám đắc tội.

Có điều, ba người Tôn Đại Hải vẫn là một mặt đề phòng, dù sao đám người sống tại xã hội hiện đại, với việc bắt cóc chỉ thấy qua ở trên TV.

Một khi tự mình trải qua, chưa được mấy ngày, là không cách nào thoát ra khỏi từ cơn hoảng sợ đó.

Khi thấy Trình Kiêu cùng đi theo vào gian phòng, trên mặt ba người Tôn Đại Hải mới hòa hoãn chút.

Tô Lương Tử lần lượt mở trói cho ba người, ba người ném khăn mặt ở trong miệng ra.

“Trình Kiêu, đến tột cùng anh đã đắc tội ai? Anh có biết xém chút nữa đã hại chết chúng tôi hay không!” Tôn Mạc nghiêm nghị quát, lòng còn sợ hãi.

“Nếu như bởi vì sự ngạo mạn của anh, liên lụy ba mẹ, anh chết một nghìn lần cũng không đủ!” Tôn Mạc mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, cô ta cảm thấy chắc chắn là thái độ Trình Kiêu không để ai trong mắt, đắc tội người ta, sau đó liên lụy toàn bộ Nhà họ Tôn.

Tôn Đại Hải hai tay run lẩy bẩy, ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu cũng mang theo một tia oán trách.

Ninh Lan chưa tỉnh hồn nói: “Được rồi, việc này khẳng định không liên quan đến Kiêu, là lá gan mấy tên tội phạm quá lớn, Mạc con cũng không cần trách Kiêu.”

Trình Kiêu lạnh nhạt liếc Tôn Mạc đang trợn mắt nhìn anh, không nhìn thẳng, ánh mắt chuyển tới trên người Ninh Lan: “Dì Lan, thân thể của ngài có chỗ nào không thoải mái không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.