Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 261



CHƯƠNG 261

Trước kia bọn họ là không tin Nhà họ Tần dám ban ngày ban mặt giết người, nhưng là, khi bọn hắn nhìn thấy thủ đoạn Nhà họ Tần giết người không chớp mắt, bọn họ triệt để tin tưởng, người Nhà họ Tần trước giờ không thể như người bình thường mà đối đãi.

Mà Nhà họ Tần vốn chính là người giới võ đạo, một khi bọn họ bộc lộ ra thân phận chân thật, chắc chắn sẽ không tại tuân thủ luật pháp thế tục.

“Anh Trình, cậu mau tới đây đi! Cậu nếu tới chậm, cái mạng nhỏ của chúng tôi sẽ không còn!”

Tạ Thiên Hoa chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện giữa thiên địa.

Trình Kiêu xuất hiện sớm hơn so Tần Vô Song dự đoán, bởi vì Trình Kiêu cũng đã sớm không kịp chờ đợi.

Trình Kiêu không kịp chờ đợi, tự nhiên là vội vã muốn để Nhà họ Tần hiểu rõ hậu quả làm anh tức giận.

Mặt trời trên bầu trời chậm rãi mọc lên, Tạ Thiên Hoa đổ mồ hôi trán, không ngừng xem đồng hồ trên cổ tay.

“11:30, khoảng cách giữa trưa còn nửa giờ, Anh Trình, cậu mau tới đây đi!”

Dường như là nghe được Tạ Thiên Hoa cầu nguyện, một thân áo đen chậm rãi đi ra từ trong ánh nắng, dừng lại tại ven bờ hồ.

Gió nhẹ lay động mái tóc Trình Kiêu, lộ ra khuôn mặt thanh tú. Nhưng, đôi mắt kia rõ ràng nên là thần thái tuổi trẻ khinh cuồng, lại biến thành một bộ tang thương đạm mạc thâm thúy như sao trời nhìn thấu thế gian.

“Anh Trình!” trên mặt Tạ Thiên Hoa lộ ra vẻ mừng như điên.

Tần Vô Song âm độc nhìn Trình Kiêu: “Cậu ta thật đúng là dám đến!”

Ánh mắt Trình Kiêu lướt qua mặt hồ, nhìn chằm chằm Tần Vô Song trên xe lăn, nhàn nhạt hỏi: “Tần Nam Thiên đâu?”

Tần Vô Song cười lạnh nói: “Muốn gặp gia chủ Nhà họ Tần, đứng trong lương đình rồi nói sau!”

Người Nhà họ Tần trong lương đình, toàn cười lạnh nhìn Trình Kiêu, hiển nhiên, đây là cạm bẫy sớm được Nhà họ Tần thiết kế.

Trong lòng ba người Tạ Thiên Hoa âm thầm vì Trình Kiêu lo lắng: “Anh Trình, cậu ngàn vạn phải chịu đựng!”

Bên hồ, rất nhiều người đưa đò chèo thuyền, bây giờ chỉ còn lại bốn người. Mà bốn người này đều rất lạ mặt.

Trình Kiêu mặt không biểu tình, điềm nhiên như không có việc gì đi đến trước mặt một tên chèo thuyền trong đó, nói: “Chở tôi qua.”

Người chèo thuyền kia cầm lấy mái chèo, cúi đầu giữ im lặng bắt đầu chèo thuyền.

Trình Kiêu thả người nhảy lên, nhảy vào trên tàu, vững vàng đứng vững.

Người chèo thuyền kia ngẩng đầu nhìn Trình Kiêu một chút, trong mắt hơi kinh ngạc.

Ba tên chèo thuyền còn lại, nhìn thấy Trình Kiêu nhảy lên thuyền, bỗng nhiên không hẹn mà cùng cầm lấy mái chèo, bắt đầu chèo thuyền, hướng phía Trình Kiêu xông qua.

Trình Kiêu ngắm nhìn bốn phía, thản nhiên nói: “Bốn tên võ giả Tiên Thiên đại thành, giết các ông, Tần Nam Thiên hẳn là sẽ đi ra hả!”

Người chèo thuyền đang cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đề phòng nhìn Trình Kiêu.

“Nhóc con, cậu đã sớm nhìn ra!” giọng nói người chèo thuyền trầm thấp.

“Nhìn ra hoặc là nhìn không ra, các ông đều sẽ chết.” bên trong giọng nói Trình Kiêu không mang theo mảy may tình cảm, phảng phất một tên sát thần.

“Ngông cuồng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.