Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 293



CHƯƠNG 293

Suy nghĩ l ại, ngay cả người chủ trì đều cảm thấy kh ô ng nào được.

Vẫn là hỏi rõ ràng chút đi! Đừng thật sự là tới quấy rối, lại gây ra phiền toái cho mình.

Có điều người chủ trì chắc chắn cũng không dám trực tiếp đi hỏi Trình Kiêu trước mặt nhiều người như vậy, nếu như Trình Kiêu tức giận, không mua nữa, vậy thì tổn thất lớn rồi.

“Xin h ỏi qu ý khác h này, anh nói anh ta không có tiền, anh có chứng cứ sao?”

Lý Ngôn cười lạnh nói: “Chúng ta là bạn học, chứng cứ này được không?”

Bạn học!

Vậy dĩ nhiên là có thể làm chứng cho.

Dù sao bạn học cùng một chỗ lâu như vậy, ai là thổ hào, ai là người nghèo, tự nhiên rất dễ dàng liền biết.

Người chủ trì lúc này mới cười rạng rỡ nhìn Trình Kiêu, nói: “Xin chào quý khách này, có người nói anh lung tung ra giá, anh có thể lấy ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình sao?

Trình Kiêu thản nhiên nhìn Lý Ngôn, trực tiếp ném tấm thẻ Chí Tôn Tử Kim mà Lôi Chấn đ ưa cho người chủ trì.

“Mật mã sáu số không, tự mình kiểm tra.”

Người chủ trì vội vàng khom người, không ngừng nói lời cảm tạ, sau đó ngay trước mặt Trình Kiêu, kiểm tra tiền trong thẻ.

Cách đó không xa, Y Linh bên cạnh Hàn Quốc Mạnh, hơi lo lắng.

Cô ta biết Trình Kiêu có tiền, Tạ Thiên Hoa đã cho anh thù lao, nhưng cũng không có 600 tỷ!

Có điều, nhìn thấy Trình Kiêu chắc chắn như vậy, Y Linh cũng tự nhiên vô điều kiện tin tưởng Trình Kiêu.

Lý Ngôn lại cười lạnh: “Trình Kiêu, sắp chết đến nơi vẫn còn giả vờ giả vịt, anh cho rằng Vân Kim Thoa sẽ ra mặt giúp anh sao? Tôi sẽ để người chủ trì, kiểm tra tấm thẻ kia trước mặt mọi người!”

Vương Hiểu Hi cũng cười lạnh nói: “Trình Kiêu cũng khá giỏi, vốn là làm giả mà lại có thể khiến người tưởng là thật đó! Anh ta đem thẻ ngân hàng ném cho người chủ trì, là muốn Vân Kim Thoa ra mặt giúp chứ gì?”

“Mạc, cậu tương đối quen thuộc đối với Trình Kiêu, cậu cảm thấy anh ta có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy sao?” Vương Hiểu Hi khinh bỉ hỏi.

Tôn Mạc lắc đầu: “Không có khả năng, anh ta ở đâu ra nhiều tiền như vậy!”

Nhất thời, Tôn Mạc lại nghĩ tới viên đá Huyết kim cương kia, nếu như viên kim cương vẫn còn đó, Trình Kiêu có lẽ có thể lấy ra 600 tỷ.

Nhưng bây giờ, trừ phi Trình Kiêu có cái máy in tiền.

Lý Ngôn la lớn với người chủ trì trên sân khấu: “Người chủ trì, vì công khai công bằng, hẳn là để tất cả mọi người thấy rõ ra anh ta rốt cục có tiền hay không! Để ngăn chặn có những người vì lấy lòng hắn ta mà chê giấu sự thật cho hắn ta!”

Vân Nguyệt ở trung tâm Hậu trường giám sát, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

“Nhóc con này, thật sự là ghê tởm!”

Người chủ trì nhìn thấy tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng Trình Kiêu, lúc đầu trên mặt mang theo nụ cười. Bây giờ vẫn như cũ mang theo nụ cười, có điều nụ cười này đã cứng ngắc trên mặt.

Giống như gặp cái quỷ đó, trước khi chết còn không kịp trở nên bình tĩnh.

“Đây là chuyện gì? Sắc mặt của người chủ trì có chút không đúng a!” Có người tinh mắt, đã phát hiện chút mánh khóe.

Có điều rất nhiều người đều là tùy tiện, tỉ như người này: “Ha ha, cái này còn không rõ à! Trong thẻ nhóc con này chắc chắn không có nhiều tiền như vậy, cho nên người chủ trì biết mình bị lừa, lập tức sợ ngây người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.