Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 411



CHƯƠNG 411

Điền Thúy Thúy lập tức trợn tròn mắt, cô làm gì có tiền!

“Anh Dũng, anh chờ em một chút!”

Điền Thúy Thúy rốt cuộc không để ý tới và Trình Kiêu, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu chạy mất.

Quản lý Lưu nhìn qua Trình Kiêu, cúi người chào nói: “Thực xin lỗi, mang lại sự bất tiện cho các vị khách hàng tôn quý, xin tha thứ!”

“Không sao, bắt đầu mang thức ăn lên đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Vâng!” Quản lý Lưu quay đầu trừng nhân viên phục vụ người da trắng kia một cái, nói: “Cẩn thận một chút, Đừng phạm lại sai lầm !”

“Vâng, vâng!” Nhân viên phục vụ người da trắng cúi đầu, một mặt sợ hãi.

Vốn Điền Thúy Thúy vô cùng hưng phấn vì có thể ăn cơm tại Đế Vương Các, mà, giờ phút này lại như là nhai sáp.

Ăn thức ăn vô cùng mỹ vị trân quý, trong miệng Điền Thúy Thúy lại thấy đắng như ăn mướp.

Dựa vào cái gì! Rốt cuộc dựa vào cái gì a!

Trình Kiêu cái tên nghèo kia lấy tiền ở đâu ra!

Ngay cả làm như nào rời khỏi Đế Vương Các, Điền Thúy Thúy cũng không biết.

Nhìn thấy dáng vẻ Điền Thúy Thúy muốn chết không sống, tâm trạng của Thẩm Dũng cũng mất đi.

Vốn còn dự định lát nữa tặng hoa hồng, lãng mạn một chút, sau đó thừa cơ cầm xuống Điền Thúy Thúy.

Bây giờ toàn tiêu rồi .

“Trình Kiêu, đều tại mày!” Cuối cùng, Thẩm Dũng đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên đầu Trình Kiêu.

“Nếu như không phải mày, bây giờ Điền Thúy Thúy đã cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, sau đó thuận lý thành chương bị tao cầm xuống!”

“Đáng tiếc mấy chục triệu của ông đây!”

Đế Vương Các là nơi ngay cả Thẩm Dũng cũng không dám thường xuyên đến, nơi này đồ ăn ngon, cấp bậc đủ cao, nhưng chính là quá đắt! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cho dù bản thân có tài sản giá trị trăm tỷ, nếu như quanh năm suốt tháng đến Đế Vương Các tiêu phí, không bao lâu liền sẽ bị tiêu hết.

Nhà Thẩm Dũng có chừng tài sản trăm tỷ, nhưng đó là tổng tài sản, tiền mà Thẩm Dũng có thể chi phối cũng không nhiều.

Lần này mang Điền Thúy Thúy đến Đế Vương Các dùng cơm, Thẩm Dũng cũng là thấy hơi đau thịt.

Nhưng không nghĩ tới lại bị Trình Kiêu phá hỏng chuyện tốt.

Thẩm Dũng đang âm thầm oán hận Trình Kiêu, đột nhiên nhìn thấy một đầu trọc phía trước, mang theo mấy thanh niên đi tới.

Đầu trọc kia một cánh tay còn quấn băng vải.

Thẩm Dũng vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía Điền Thúy Thúy đang nghiến răng nghiến lợi, hỏi: “Thúy Thúy, có muốn báo thù hay không?”

Điền Thúy Thúy sửng sốt một chút, sau đó trong mắt tuôn ra ý hận thật sâu. Còn phải nói nữa sao? Đương nhiên là trăm phần trăm muốn báo thù rồi.

. . . . . .

Bọn người Trình Kiêu ăn một bữa tiệc thịnh soạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.