Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 673



CHƯƠNG 673

Trình Kiêu nhìn về phía đám người Y Linh: “Các cậu về trước đi, tôi đi một lát rồi về.”

“Vậy anh cẩn thận chút!” Y Linh dặn dò.

“Ừ.”

Trình Kiêu đi theo Dương Oánh rời đi, hoàn toàn không để ý đến Điền Thúy Thúy, giống như cô ta chính là không khí, không hề tồn tại.

Khuôn mặt xinh đẹp của Điền Thúy Thúy đỏ bừng, cô ta là hotgirl dự bị của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây, đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý, chưa từng phải chịu coi khinh thế này!

Đối với Điền Thúy Thúy, loại coi khinh này còn ác hơn so với đánh cô ta một trận, mắng cô ta một trận.

Trương Tư Tổ khinh bỉ liếc nhìn Điền Thúy Thúy, trên mặt là chế giễu chẳng hề che giấu.

Mấy người Lôi Công cũng giống vậy, Điền Thúy Thúy hệt như một tên hề.

“Chúng ta trở về chờ Trình Kiêu thôi! Không ngờ lại dễ dàng thông qua buổi thử vai như vậy, chúng ta đúng là nên cảm ơn một số người.”

Trương Tư Tổ nói lời gợn đòn.

“Đúng vậy, nếu không có bọn họ quấy rối, dựa vào tính cách của Trình Kiêu, có lẽ sẽ không sử dụng quan hệ với Dương Oánh. Chúng ta cũng coi như là vì họa được phúc, thật sự phải cảm ơn đám người Cố Tu Nhiễm.” Lôi Công cười nói.

“Ha ha, những tên tự cho là đúng này coi thường chúng ta thấp kém! Thấp kém thì sao chứ? Bọn họ trăm phương ngàn kế, chẳng phải cuối cùng vẫn là may áo cưới cho chúng ta sao!”

Mấy người vừa đi vừa nói, tiếng nói truyền vào trong tai mấy người Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm tức đến tái xanh mặt mày.

“Hừ, Trình Kiêu, Dương Oánh, hãy đợi đấy!” Cố Tu Nhiễm lộ vẻ âm u, sau đó lạnh lùng liếc Điền Thúy Thúy một cái.

Điền Thúy Thúy nhận ra ánh mắt của Cố Tu Nhiễm, trong lòng chợt giật mình: “Cậu Cố, cậu… cậu đừng để ý, vừa rồi tôi chỉ muốn tranh thủ lừa gạt đồ bỏ đi Trình Kiêu kia một chút, không ngờ nhóc con kia lại trở nên gian xảo như vậy!”

Cố Tu Nhiễm hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, Điền Thúy Thúy đã bị anh ta kéo vào sổ đen.

Vương Vũ Hàm cười lạnh lùng: “Điền Thúy Thúy, cô đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, không có việc gì đi giở trò khôn vặt? Bây giờ ngay cả cậu Cố cũng đắc tội rồi, về sau cô tự gánh chịu hậu quả.”

Trương Manh nhìn dáng vẻ của Trương Thúy Thúy, cười khẩy một tiếng, quay người rời đi theo Nghiêm Học Văn.

Ánh mắt Thẩm Dũng nhìn Điền Thúy Thúy cũng lộ vẻ ghét bỏ, trước kia anh ta cảm thấy người phụ nữ này vô cùng mưu trí, nhưng càng tiếp xúc lâu, anh ta càng phát hiện, Điền Thúy Thúy chỉ là một tên ngu ngốc có tầm nhìn hạn hẹp.

Trong lòng Thẩm Dũng thầm quyết định, một khi thật sự có được Điền Thúy Thúy, chơi một thời gian rồi sẽ lập tức ném bình hoa này đi.

“Bỏ đi Thúy Thúy, chúng ta đi thôi!”

Điền Thúy Thúy bỗng nhiên nhào vào vòng ôm của Thẩm Dũng: “Anh Dũng, bọn họ đều bắt nạt em, em chỉ còn anh thôi! Anh cũng không thể phụ em.”

Trong mắt Thẩm Dũng bùng lên lửa nóng, khe khẽ vỗ về lưng Điền Thúy Thúy, an ủi: “Bé ngốc, anh vĩnh viễn là cảng tránh gió của em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.