Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 677



CHƯƠNG 677

Thần y Vương bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Buồn cười, tôi hành nghề chữa bệnh cả đời, người được chữa khỏi nhiều không đếm xuể, sao có thể cùng khám với một nhóc con miệng còn hôi sữa!”

“Ngài Hướng, bệnh này tôi không khám! Tạm biệt!”

Nói rồi xoay người rời đi.

Hướng Trạch Nam vội nói: “Thần y Vương dừng bước!”

“Ba, ba xem, thần y Vương cũng tức giận rồi! Hay là để thần y Vương khám cho ba trước!” Hướng Trạch Nam oán giận nói.

“Chuyện này…” Ông Hướng hơi khó xử, nhìn Trình Kiêu nói: “Thần y Trình, ngài xem chuyện này…”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không sao, cứ để ông ta khám trước!”

“Cảm ơn thần y Trình thông cảm!” Trong lòng ông Hướng bội phục, Trình Kiêu tuổi còn trẻ nhưng không hiếu thắng, đức tính khoan dung này cũng là tiêu chuẩn của một vị thần y.

Trái lại thần y Vương, lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn y thuật của loại người này cũng không cao bao nhiêu.

Nhưng mà ông Hướng không muốn lạnh nhạt lòng hiếu thảo của con trai.

“Đến đi!” Ông Hướng nhìn con trai nói.

Hướng Trạch Nam vội nói: “Thần y Vương, làm phiền rồi!”

Thần y Vương lộ ra đắc ý của người thắng lợi, cố ý nghênh ngang đi qua trước mặt Trình Kiêu đến đầu giường ông Hướng, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.

Chỉ là, thần y Vương bắt mạch mười phút nhưng không nói lời nào, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

“Thần y Vương, sao rồi?” Hướng Trạch Nam lo lắng hỏi.

Một lát sau, thần y Vương đứng dậy, cúi đầu với ông Hướng: “Thứ cho lão phu bất lực, thật sự không khám ra bệnh của ông.”

Không khám ra chính là không khám ra, điểm ấy thần y Vương vẫn khá là ngay thẳng rõ ràng.

Ông lão cười khổ: “Thần y Vương không cần tự trách, bệnh này của tôi đã có rất nhiều chuyên gia đến khám nhưng cũng không khám ra được, tôi quen rồi.”

“Sao lại không khám ra chứ? Thần y Vương, ông khám kỹ rồi chứ?” Hướng Trạch Nam hỏi.

“Lão phu hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, chưa từng gặp loại bệnh này, theo tôi suy đoán, hẳn là bệnh về mặt tinh thần, bệnh này ngoài tầm tay với của tôi, xin lỗi!” Thần y Vương phân tích.

“Ân sư, nên để thần y Trình đến khám cho người rồi.” Dương Oánh dịu dàng nhắc nhở.

Ông Hướng nhìn về phía Trình Kiêu, nói: “Thần y Trình, làm phiền rồi!”

Hướng Trạch Nam lạnh lùng nói: “Ngay cả thần y Vương cũng không khám ra, cậu ta có thể làm gì!”

Trình Kiêu không nhúc nhích, mà đang nhìn mặt dây chuyền ngọc trong tay, ánh mắt chậm rãi dời từ mặt dây chuyền đến trên người ông Hướng: “Thật ra bệnh của ông không nằm trên cơ thể, mà nằm trên mặt dây chuyền này.”

Nghe nói như vậy, trong mắt Hướng Trạch Nam bên cạnh lóe vẻ nghiêm túc.

Ông Hướng không hiểu hỏi: “Xin giải thích rõ ràng?”

Trình Kiêu không biết nên giải thích như thế nào, thông qua quan sát vừa rồi của anh, có một sợi tàn hồn ký gửi trong mặt dây chuyền này, chính là sợi tàn hồn này ngày đêm hấp thụ sức mạnh tinh thần của ông Hướng, vậy mới khiến ông Hướng mắc bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.