Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 699



CHƯƠNG 699

Tốc độ Trình Kiêu chuyển động mái chèo chỉ để lại có hai tàn ảnh, quả thật nhanh tới mức không thể nào hình dung được nữa.

Không ngờ tốc độ của chiếc thuyền đánh cá nhỏ không hề chậm hơn du thuyền.

Trên du thuyền, đám đàn em của Tiền Gia Hào không nhịn được mà dụi mắt, gương mặt đờ đẫn nói: “Cậu Tiền, có phải tôi bị hoa mắt không? Sao tôi thấy tốc độ thuyền đánh cá của bọn họ còn nhanh hơn du thuyền của chúng ta!”

“Anh không hoa mắt đâu, tôi cũng thấy vậy!” Tiền Gia Hào nói với vẻ mặt ngớ ngẩn.

Sau đó, Tiền Gia Hào giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, hét lớn với tên đàn em đang lái du thuyền: “Chạy hết tốc lực phía trước! Nhanh lên!”

“Bỏ lại bọn chúng!”

Tiền Gia Hào nắm chặt lấy phần cổ trắng mịn của Dương Oánh, tức giận nói: “Rốt cuộc cô tìm đâu ra tên quái vật này vậy? Đúng là khó chơi!”

Dương Oánh bị trói hai tay ra sau lưng, miệng bị dán băng dính trong suốt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư kháng nghị.

Trần Tê Phượng căng thẳng nói: “Ngài Trình, bọn họ tăng tốc rồi!”

“Tôi biết.”

Trình Kiêu không dám tăng tốc. Cho dù còn chưa đạt tới tốc độ cao nhất của anh nhưng thuyền đánh cá đã sắp không chịu được nữa rồi.

Nếu Trình Kiêu tiếp tục tăng tốc, con thuyền đánh cá sẽ vỡ ra.

Khoảng cách giữa hai bên dần kéo dài ra. Chẳng qua du thuyền của đám người Tiền Gia Hào vẫn không thể bỏ rơi được thuyền đánh cá của Trình Kiêu quá xa.

Mọi người trước sau đều có thể nhìn thấy đối phương.

Một tên đàn em kêu lên: “Cậu Tiền, phía trước xuất hiện một tàu du lịch, chúng ta có nên tới gần không!”

Tiền Gia Hào đột nhiên cất tiếng cười to: “Ha ha ha, tàu du lịch Manhak. Cuối cùng chúng ta đã tới nơi rồi.”

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, trên biển rộng mênh mông, chiếc thuyền đánh cá nhỏ của Trình Kiêu có nguy cơ bị lật úp bất cứ lúc nào.  Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trần Tê Phượng nhìn thấy đám người Tiền Gia Hào đang lên chiếc du thuyền lớn ở phía trước.

“Ngài Trình, bọn họ đang du thuyền rồi! Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cho dù chúng ta có đuổi kịp bọn họ thì cũng không lên trên đó được!”

“Không sao đâu.” Trình Kiêu thản nhiên nói, tiếp tục chạy với tốc độ cao.

Trên chiếc du thuyền khổng lồ, băng dính trên miệng Dương Oánh bị xé ra.

Tiền Gia Hào cười lạnh một cách đắc ý rồi nói: “Hai tên thủ hạ của cô thật đúng là trung thành tận tâm với cô, không ngờ dám dùng một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đuổi tới nơi này!”

“Tuy nhiên, bọn họ cũng sắp táng thân nơi biển rộng rồi!”

Dương Oánh lo lắng nói: “Anh muốn làm cái gì?”

Tiền Gia Hào cười ha hả: “Cô có biết chiếc du thuyền này là của ai không?”

“Là của nhà tôi! Chờ đến khi hai chiếc tàu đánh cá nhỏ của bọn họ tiến đến đây, tôi sẽ trực tiếp để cho chiếc du thuyền này đâm chìm tàu cá của bọn họ!”

“Hãy để cho cả hai đi làm mồi cho cá mập ăn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.