CHƯƠNG 824
“Đây là 30 triệu, đủ để anh đổi một cái đỡ va mới, đồ nghèo hèn!”
“Nói xong, vẻ mặt tràn đầy sự ngông cuồng quay người rời đi.
Tiểu Lý vội vàng chạy về phía trước, xin lỗi Trình Kiêu: “Anh Trình, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ người này lại ngang ngược như vậy!”
Trình Kiêu mặt không biểu cảm nói: “Không sao, trở về đi!”
“Vậy bọn họ…” Tiểu Lý mặt tràn đầy tức giận nhìn hai chàng thanh niên ở phía trước đã ngồi lên xe, chuẩn bị rời đi.
Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Chó cắn anh một cái, anh không thể cắn lại, đúng không? Đi thôi!”
“Vâng!” Tiểu Lý thật sự bái phục sự tu dưỡng của Trình Kiêu.
Chiếc xe BMW ở phía trước đã gào rít rời đi, Tiểu Lý tiếp tục lái xe về phía trước.
Đến trường Đại học Y Hà Tây, Tiểu Lý dừng xe lại, sau đó chạy đến, cung kính nói với Trình Kiêu: “Anh Trình, anh ở đây đợi một lúc, tôi đi thông báo với giáo sư Mạc!”
“Đi đi!” Trình Kiêu thờ ơ nói.
Tiểu Lý rời đi, một mình Trình Kiêu đi dạo trong khuôn viên trường với những cảnh sắc xinh đẹp.
Tôn Mạc học ở đây, đời trước, Trình Kiêu cũng đã từng đến đây, nói ra thì anh vẫn khá quen thuộc với những thứ ở đây.
Cách đó không xa, trên bãi cỏ trước khu dạy học, có không ít nam và nữ sinh viên đang ngồi ở đó nghỉ ngơi, cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Lúc này, có tiếng bước chân từ con đường nhỏ lát đá xanh phía sau truyền đến.
Theo đó, là một tiếng hét kinh ngạc, tràn đầy sự xem thường: “Haha, đây không phải là cái tên nghèo hèn bị cậu đây lái xe đâm vào sao? Thế nào, cậu cũng là sinh viên của Đại học Y Hà Tây?”
Một chàng trai trẻ mặt tràn đầy sự ngông cuồng, thò đầu ra, xuất hiện trước mặt Trình Kiêu, chiếc khuyên tai to ở trên tai vô cùng nổi bật.
Trình Kiêu chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hai người này, không ngờ lại chạm mặt hai người này ở đại học Y Hà Tây!
“Hai người là sinh viên ở đây?” Trình Kiêu mặt không biểu cảm hỏi.
Chàng trai trẻ đeo khuyên tai to đánh giá trường học, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường, cười khẩy nói: “Ngôi trường rách nát này, dù dùng kiệu tám người khiêng, cậu đây cũng không đến!”
“Chỉ có loại người nghèo hèn, ngồi chiếc xe rách nát như anh cũng học ở cái trường rách nát như thế này.”
Chàng trai trẻ ở bên cạnh, trên tay vẫn cầm theo sách, xem ra có lẽ là một người khá chăm chỉ.
“Thiên Hào, đừng nhiều chuyện, lúc nãy cậu đã làm lỡ khá nhiều thời gian rồi.” Chàng trai trẻ nghiêm mặt nói.
Chàng trai trẻ đeo khuyên tai cuối cùng liếc nhìn Trình Tiêu, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường. Quay lại lại nói với chàng trai trẻ cầm sách: “Biết rồi, biết rồi, đến ngay đây!”
Nói xong, cố tình đi qua trước mặt Trình Kiêu, lúc đi qua Trình Kiêu, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tràn đầy sự uy hiếp, lườm Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Thằng nhãi, dám đòi tiền cậu đây! Anh cứ đợi đấy cho tôi!”
Nói xong, nghênh ngang rời đi.