Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 958



CHƯƠNG 958

Nhưng bây giờ lại cầu xin con rể giúp?

Hơn nữa còn lo lắng con rể không nể mặt bọn họ.

“Đây là báo ứng sao?” Tôn Đại Hải hối hận đến xanh mật Ninh Lan lạnh lùng nói: “Đừng tưởng không nói thì tôi không biết chút tâm tư đó của ông, hối hận thì nói ra, Kiêu là một đứa trẻ tốt, hơn nữa tôi nhìn ra, nó rất trọng tình cảm.”

“Tuy ông trước đây thường nhìn nó bằng vẻ mặt bí xị, nhưng bất luận nói thế nào, cũng không làm chuyện gì quá đáng quá. Tuy Kiêu ngoài mặt lạnh lùng với ông, nhưng trong lòng vẫn coi ông là người một nhà. Nếu không chuyện ngày hôm nay dù ông kêu tôi cầu xin, nó cũng sẽ không đồng ý.”

Tôn Đại Hải chợt sững sờ, nhìn Ninh Lan, trong mắt vụt qua một tia mừng rỡ: “Điều bà nói là thật sao?”

Ninh Lan nói: “Đứa trẻ này tuy không nhiều lời, nhưng trong lòng có thể giấu chuyện. Ai đúng ai sai, trong lòng nó rất rõ! Ông cứ yên tâm đi!”

Nói xong, Ninh Lan lại hãn học trừng mắt với Tôn Đại Hải “Vậy chuyện của nó và Mạc, bà thấy Còn có thể cứu vãn không?” Tôn Đại Hải mong chờ hỏi Sắc mặt của Ninh Lan trở nên có hơi khó coi, thở dài nói: “Mạc thật sự quá tuyệt tình, chuyện nó làm lần trước, e là đã tổn thương trái tim của Kiêu. Chuyện của hai bọn chúng, tôi thấy khó!”

“Mạc ấy, sẽ có một ngày, nó sẽ hối hận vì hành vi lúc đầu của mình.”

“Không nói nữa, ông đi chuẩn bị một chút, cũng đừng để một mình Kiêu bận rộn. Xem thử trong cuộc thi đấu Y Vương cần chuẩn bị trước cái gì, thật sự không hiếu, đã qua nhiều năm vậy rồi, Ông vẫn muốn quay về nhà họ Tôn làm gì?”

Ninh Lan lẩm bẩm, đi thu dọn bát đũa.

Trên mặt Tôn Đại Hải lộ vẻ không cam tâm: “Về nhà họ Tôn làm gì ư? Phải, trở về làm cái gì? Có lẽ chỉ để thể hiện, hỏi xem năm đó bọn họ đuổi tôi ra khỏi gia tộc, liệu có hối hận không?!”

Trung Châu, khách sạn Bích Hải dưới trướng tập đoàn Đông Vương.

Lâm Ngọc mặc bộ đồ công sở màu đen, mái tóc đen bóng buộc đuôi ngựa, bước trên đôi cao gót, dẫn hai cô gái trẻ tuổi, sải bước đi vào.

Trong đại sảnh, hai bảo vệ ngồi ở trên ghế chơi game, dáng vẻ lười nhác.

Cả đại sảnh, không có một người khách nào, thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc, lạnh toát.

“Gọi giám đốc sảnh của các người ra đây!” Lâm Ngọc quát lạnh một tiếng với hai bảo vệ ở sau bàn chơi game.

Hai bảo vệ hình như đang chơi game tới đoạn gay cấn, đầu không ngấng lên, mất kiên nhân nói: “Đợi một lát, không thấy đang bận sao!”

Trong mất Lâm Ngọc vụt qua một tia tức giận, nói với một cô gái ở đăng sau “Lập tức gọi điện cho tổng giám đốc của khách sạn Bích Hải!”

“Vâng!”

Cô gái đó vừa rút điện thoại ra, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 30 tuổi mặc đồ công sở màu đen, hoảng hốt từ trong thang máy đi ra.

“Trợ lý Lâm, cô cuối cùng cũng đến!”

Hai bảo vệ nhìn thấy tổng giám đốc của khách sạn bọn họ vậy mà không có ý sợ hãi, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn rồi tiếp tục chơi game.

Lâm Ngọc nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Trương tổng, chuyện này là sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.