Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 959



CHƯƠNG 959

Người phụ nữ đó mặt mày ngại ngùng cười nói: “Trợ lý Lâm, cô đi theo tôi! Nơi này không phải chỗ nói chuyện.”

Văn phòng của tổng giám đốc khách sạn Bích Hải.

Lâm Ngọc ngồi trên sô pha, tống giám đốc Trương rót ly trà cho Lâm Ngọc, đích thân bê đến trước mặt Lâm Ngọc Lâm Ngọc nói: “Trương tổng, cô đừng làm nữa, ngồi xuống nói xem chuyện này là sao đi.”

Trương tổng ngồi ở đối diện Lâm Ngọc, hai tay để trên đầu gối, thở dài nói: “Trợ lý Lâm, cô cũng biết đấy, hai ngày gần đây luôn có người đến gây sự. Nhân viên phục vụ trong khách sạn bị dọa chạy rôi, ngay cả bảo vệ ban đầu cũng bị đánh cho chạy mất, hai người ở cửa là mới tuyển vào, trước đây là lưu manh quèn ở trên con phố ở bên ngoài, lương trả bọn họ theo ngày, ngay cả lời của tôi, bọn họ có lúc cũng không nghe.”

Lâm Ngọc nhíu mày nói: “Cô sao có thể tuyển loại người này làm bảo vệ chứ?

Như này cũng quá đùa giỡn rôi!”

Trương tổng mặt mày khó xử nói: “Tôi cũng không muốn, nhưng những người gây sự kia, lần nào cũng gióng trống khua chiêng, làm cho rất nhiều người xung quanh biết hết, tôi thật sự không tuyển được người.”

“Cách tôi có thể nghĩ đã nghĩ hết rồi, cuối cùng chỉ có thể dùng hai tên lưu manh quèn này bổ sung tạm thời!”

Lông mày của Lâm Ngọc càng nhíu chặt: “Cô biết những người gây sự đó có lai lịch gì không?”

Trương tống lắc đầu: “Không biết, nhưng bọn họ đều rất lợi hại! Ngày đầu tiên khi bọn họ đến gây sự, hai người đã đánh gục mười mấy bảo vệ của khách sạn chúng ta!”

“Hơn nữa, người thanh niên cầm đầu bọn họ còn chưa ra tay.”

Lâm Ngọc nói: “Video từ camera còn chứ? Cô dân tôi đi xem thử!”

“Cô đi theo tôi!” Trương tổng dẫn Lâm Ngọc, đi tới phòng giám sát.

Sẩm tối, Trình Kiêu quay lại biệt thự ở hồ Nguyệt Nha.

Thời tiết ngày hôm nay không tồi, còn là cuối tuần, rất nhiều người đều lái xe đến hồ Nguyệt Nha chơi.

Khi Trình Kiêu quay về chính là lúc khách du lịch chơi một ngày, bắt đầu về nhà.

Trên đoạn đường, có người lái xe về nhà, cũng có người nhà ở gần đó, đi bộ về nhà.

Trình Kiêu chỉ như một du khách trong đó, không có thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Một người phụ nữ mặc vest nữ màu đỏ, nói: “Chồng, không khí ở đây thật tốt!

Sau này cuối tuần chúng ta đến đây thư giãn đi!”

“Được, hôm nay con trai của chúng ta chơi cũng rất vui!” Người đàn ông bên cạnh dắt một cậu bé 6-7 tuổi, nói.

“Nói ra cũng kỳ lạ, hôm nay chúng ta đến ba lần, cuối cùng đều quay lại đường cũ, lẽ nào trên này thật sự có thần tiên sao?” Người phụ nữ mặt mày nghỉ hoặc nói.

“Nói linh tinh, thần tiên ở đâu ra? Có thể là do sương mù quá lớn, chúng ta lạc đường nên tự mình đi trở lại thôi.”

Người đàn ông tìm một lời giải thích miễn cưỡng có thể thuyết phục bản thân.

“Chúng ta lạc đường, nhưng mọi người đều như vậy, lẽ nào mọi người đều lạc đường sao?” Người phụ nữ có hơi không phục.

“Cũng có thể là sương mù quá lớn, mọi người đều lạc đường.” Người đàn ông nói, có điều giọng nói càng lúc càng bé, dường như cảm thấy lý do này ngay cả bản thân anh ta cũng không thuyết phục được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.